Chương trước
Chương sau
Qua một lúc lâu, bác sĩ cũng chóng rời đi. Hoắc Thừa Cảnh vẫn ngồi lặng lẽ bên cạnh nhìn gương mặt nhỏ sắc mặt tái nhợt lạ thường. Khóe môi đọng máu sớm đã khô, hai bên má vẫn còn in vết ửng đỏ. Trên người đã sớm thay một bộ đồ thoải mái, nhưng chỉ cần vén nhẹ các vết trầy xét vẫn sẽ thấy rõ.

Người hầu, món đồ của hắn. vậy mà nghĩ đến cảnh tượng ban nãy, hắn vẫn không khỏi thoát được. Chỉ vì bước ra không thấy sự hiện diện, hắn đã nôn nóng sợ hãi vô cùng. Nếu thật sự không còn nhìn thấy cô nữa… nghĩ đến đây, bàn tay lại day nhẹ trán.

Hắn sẽ phát điên mất!

Hoắc Thừa Cảnh trở ra phòng, nhẹ nhàng đóng cửa vẫn không quên dặn dò canh gác kĩ lưỡng. Người đàn ông dùng ánh mắt âm trầm nhìn Chước Vũ, cậu hiểu ý lập tức báo cáo.

“Tất cả đều đã được giam lại.”

Lại thêm một hàng người nữa rời đi.

Chước Vũ nhìn biểu cảm của Hoắc Thừa Cảnh. Từ lúc theo làm việc đến nay, hầu như không bao giờ thấy biểu cảm lo lắng như khi không thể tìm thấy sự hiện diện của Hữu Quyên.

Dù từ đầu đến cuối vẫn một bộ mặt lạnh, nhưng đều cảm nhận rõ sự lo lắng qua việc gấp gáp tìm kiếm tung tích của nữ hầu kia.

Sảnh tiệc bây giờ đã trống trơn, nhưng đèn vẫn trưng sáng cả một dãy khu. Cấu trúc khu biệt thự rộng lớn, hầu như mọi nơi đều có.

Hàng người lần nữa dừng lại trước cánh cổng cao dày đặc, trông thấy sự xuất hiện của người đàn ông. Tất cả đều lập tức vội vàng mở cửa.

Đối với tên nam nhân xuất hiện trong căn phòng, sau khi tra thêm lại lòi được lão già Nhạn. Mặc dù liên tục van xin bảo không phải lỗi hắn cũng như chưa hề đụng chạm gì. Nhưng việc để Hữu Quyên có thêm vết thương, lại khiến Hoắc Thừa Cảnh không dễ gì bỏ qua.

Hoắc Thừa Cảnh nhớ lại, ban nãy bên lòng bàn tay vật nhỏ của hắn có vết thương tương đối sâu bên lòng bàn tay phải.

“Chặt tay phải.”

Chặt tay? Tên nam nhân vừa nghe liền điếng người vội vàng thanh minh.

“Ngài Hoắc, tôi dù gì cũng là một cổ đông lớn. Nếu ngài tha mạng, các dự án đấu thầu lập tức sẽ sang tên qua cho ngài. Xin ngài nghĩ kĩ lại.”

Vừa nói, vừa quỳ lạy trối chết. Hoắc Thừa Cảnh cảm thấy phí thời gian liền ra hiệu, không đặt lời tên đó nói.

Lần nữa, chưa kịp định thần, cảnh tượng trước mặt đã diễn ra. Bàn tay bị siết chặt lên ván gỗ, cứ như thế tiếng dao vang lên kèm theo tiếng hét đến đinh tai.

Chước Vũ lập tức nhét một khối vải vào tránh tên đó lại lải nhải.

“Yên tâm, là cổ đông lớn, tôi không khiến ông chết sớm như vậy được.”

Người đứng bên ngoài là một người bác sĩ chuyên dụng, nghe vậy cũng điếng cả người. Lẳng lặng lại gần băng bó vết bàn tay tên nam nhân bị đứt, tránh dẫn đến trường hợp mất máu quá nhiều. Cả đời tiếp xúc với máu thịt người nhiều, chỉ là đối diện với một người như Hoắc Thừa Cảnh, ông cũng phải thay đổi suy nghĩ. Người đàn ông này thật rất đáng sợ.

Hoắc Thừa Cảnh làm việc chưa bao giờ chừa đường lui, kẻ thù của người đàn ông nhiều vô cùng. Nhưng trước khi muốn đối mặt, đều luôn cẩn trọng dè dặt. nếu không ngu ngốc tự dẫm mìn bản thân đặt như Chung Thế Dật thì chỉ có thể dùng một từ đó là… Ngu!

Bàn tay bị chặt vẫn rướm máu, theo đó chảy dài xuống nền nhà. Hoắc Thừa Cảnh nhìn, lại hiện ra trong đầu hình ảnh máu vương vãi trên nền sàn. Hắn không thể đoán được rốt cuộc Hữu Quyên chịu đựng như nào. Chỉ đơn giản là, hắn muốn lũ người này phải chịu đựng gấp mười.

Hoắc Thừa Cảnh rời đi, bởi mục đích chưa dừng lại ở tên nam nhân này. Kế đó lại tiến đến nơi giam giữ lão Nhạn cùng một nữ nhân khác-Hiểu Nghiên.

Lão Nhạn đến giờ vẫn không hiểu, đó giờ chưa làm gì đụng đến Hoắc Thừa Cảnh. Bởi lão biết thân phận như nào.

Chỉ là giờ phút này được người đàn ông đó ngó đến, còn bị nhốt giam giữ như thế.

Ban nãy khi tra hỏi tên nam nhân kia, vô tình lọt vào lão Nhạn. Vốn dĩ người ở căn phòng với tên đó phải là nữ nhân đi chung với lão.

Ánh mắt nhìn Hiểu Nghiên càng lúc càng đáng sợ, đối diện với khí thế như vậy, cô ta cũng chỉ biết lắp bắp cúi đầu cố biện minh, nhưng lời nói từ miệng đều là sự thật rõ ràng.

“Nữ nhân bên cạnh ngài sợ và muốn thoát khỏi ngài. Ban nãy khi tôi đưa tấm thẻ rồi bảo đến đó được tự do. Rõ ràng cô ta mong muốn thoát khỏi đến cỡ nào. Tôi chỉ là đang giúp cô ấy.”

Hiểu Nghiên là người thất vọng nhất. bởi ban đầu tính để Hữu Quyên thay thế phục vụ. Nếu thật sự Hoắc Thừa Cảnh có đến tìm, trông thấy đồ vật của mình bị vấy bẩn, thử hỏi làm gì có kẻ nào chịu được.

Chỉ là cô ta không nghĩ đến việc, Hữu Quyên lại chạy đi. Một con ngốc mà cũng biết phản kháng rồi chạy.

Tức khắc mọi tính toán đều đổ sông đổ bể.

Hoắc Thừa Cảnh nghe đến đây, thoáng trên gương mặt nét thất vọng phảng phất, nhưng rất nhanh rồi lại biến mất.

Lời nói không sai, ban nãy Hoắc Thừa Cảnh nhìn đoạn camera, nữ nhân kia đưa tấm thẻ phòng đến. Vật nhỏ của hắn còn tự động đi đến nơi đó. Hơn nữa sau khi nghe lời đám bảo vệ, Hữu Quyên còn chạy đi. Một lần cũng không hề ngó đến.

Hắn cũng ngầm đoán được, vật nhỏ của hắn muốn thoát khỏi hắn như nào.

Tâm tình Hoắc Thừa Cảnh lần nữa bất ổn.

Đối diện với hai kẻ trước mặt, một tay người đàn ông cũng đủ giết chết.

Hoắc Thừa Cảnh chỉ là đang không dám chấp nhận sự thật, vật nhỏ muốn thoát khỏi hắn nên rời đi. Trái lại hắn thì lo lắng như muốn phát điên vậy.

Người đàn ông lần nữa lười giải quyết tình huống, trực tiếp ra lệnh cho đám người.

“Xử lý tất cả, nhưng giữ mạng thoi thóp để chết dần là được.”

Bởi hắn biết, vì hắn nên Hữu Quyên mới muốn thoát khỏi.

Bóng dáng người đàn ông rời khỏi nơi đen tối, vọng lại chỉ còn là tiếng la hét. Trên gương mặt người đàn ông an tĩnh đến lạ, ánh mắt một màu đen trống rỗng không rõ gì.

Đến khi Hoắc Thừa Cảnh trở lại căn phòng, Hữu Quyên vẫn chưa tỉnh lại. Nhưng trên gương mặt cô ấn đường vẫn nhăn lại chưa hề dãn ra. Ngay cả khi rơi vào giấc ngủ, vẫn chẳng thể thoát khỏi được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.