"Ông đừng đắc ý, dù sao thì Thanh Thanh của con vẫn khác Thanh Thanh của ông."
Hoắc Đình vẫn chưa thôi tranh cãi.
Ông cụ lườm lườm, tỏ vẻ không thèm chấp cái đứa cháu lớn đầu còn giở tính tình.
Nói chuyện làm quen với cháu dâu đã xong, hiện giờ cái ông thắc mắc là về chuyện ám sát kia, nhưng ông còn phân vân không biết nên hỏi trước mặt cô bé hay không, lỡ để cô bé sợ quá chạy mất thì toi công tỏ ra thân thiện nãy giờ. Thế là ông nháy với Hoắc Đình.
Làm ông cháu gần ba chục năm, Hoắc Đình cũng hiểu ý qua ánh mắt ông. Nhưng con người này cũng không quên chọc ngoáy một chút, nhét thêm chút cẩu lương cho hai lão già đang trong tình trạng độc thân trước mặt.
"Thanh Thanh pha trà ngon lắm đấy, ngày nào con cũng phải uống trà của cô ấy. Để cô ấy đi chuẩn bị cho ông thưởng thức nhé."
Nói rồi còn quay sang cô hôn hôn lên vành tai nhỏ lành lạnh, cất giọng thì thầm.
"Nhờ Thanh Thanh pha trà cho ông nội nhé."
Bạch Tử Thanh ngượng ngùng đỏ mặt đứng dậy, tránh né sự đùa bỡn của tên đáng ghét kia, cúi đầu chào ông:
"Vậy con đi pha trà, ông đợi con chút nhé."
Khi bóng dáng nhỏ bé khuất sau cánh cửa, ông cụ mới quay sang lườm Hoắc Đình một cái.
"Con một vừa hai phải thôi, đừng có doạ cháu dâu của ông chạy mất."
Hoắc Đình ngả ngớn cười cười dựa lưng ra sô pha phía sau, ánh mắt tràn ngập niềm hạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hau-cam-em-dung-lai-do/2926720/chuong-49.html