Trong căn phòng nhỏ, chỉ một góc được thắp sáng lên nhờ ánh đèn chụp vàng vàng mờ ảo. Cô gái nhỏ nằm vui trong chăn, đầu mày nhăn lại, mồ hôi túa ra trên trán.
"Đừng, tôi xin lỗi..."
"Là lỗi của tôi..."
Tiếng nức nở nghẹn ứ vang lên trong đêm, cô gái co mình trong chăn, cơ thể căng cứng.
Giây sau, Văn Nhu mở bừng mắt, thất thần nhìn trần nhà trắng.
Gần hai tháng nay cô sống trong nỗi dằn vặt cùng những giấc mơ. Cô mơ cô hầu kia bị Hoắc Đình ghét bỏ, hành hạ, mơ thấy bọn họ tìm cô hỏi tại sao lại hại họ. Mà điều làm cô cảm thấy chán ghét nhất chính là sự hèn nhát của bản thân. Người làm sai là cô, vậy mà vì mạng sống của bản thân, cô lại để người vô tội phải gánh chịu hậu quả.
Văn Nhu ngồi tựa lên đầu giường, khóc nức nở như một đứa trẻ.
Cô có thể cứ mãi sống trong lo lắng và dằn vặt như thế này đến hết đời sao? Cô thực sự sai rồi, là vì quá ngu muội mà tin vào một việc hoang đường, vậy nên đã đến lúc cô phải trả giá.
Văn Nhu quyết định rồi, ngày mai sẽ đến thú tội trước mặt Hoắc Đình, chứng minh Bạch Tử Thanh vô tội, cho dù có bị hắn hành hạ hay trực tiếp giết chết đi nữa thì chí ít lòng cô cũng được thảnh thơi...
Trong nhà chính.
"Hoắc Đình, bỏ em ra, đến giờ làm việc rồi."
Trên chiếc giường kingsize, người đàn ông lười biếng dùng chân gác lên đùi người con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hau-cam-em-dung-lai-do/2926719/chuong-50.html