Kha Mặc bước ra khỏi phòng bệnh, thở dài vỗ vai Hoắc Đình.
"Tôi có một tin vui và một tin buồn, cậu muốn nghe tin nào trước?"
Hắn không có kiên nhẫn, tiếc rẻ ánh mắt hướng vào bên trong phòng, quay ra lườm Kha Mặc hai giây rồi lại trở lại hướng ánh mắt vào cô gái ngốc ngốc ngồi trong phòng.
"Tin vui là thuốc chúng ta nghiên cứu thành công rồi, điều trị một thời gian độc tố nguy hiểm sẽ hoàn toàn bị loại bỏ."
"Tin buồn là cậu phải đợi mười ba năm nữa mới lấy được vợ."
Hoắc Đình lúc này mới quay ngoắt sang nhìn ông bạn đang hết sức mỉa mai mình. Mười ba năm nữa hắn sắp thành ông già mất, còn cưới xin nỗi gì.
Kha Mặc nhún vai:
"Cô nhóc đó nói năm nay mới năm tuổi thôi đấy, cậu liệu liệu mà nuôi con gái đi. Thế nhé. Bai bai!"
Anh ta trêu chọc chán chê, để lại cho Hoắc Đình một ánh nhìn cảm thông giả vờ rồi quay đầu đi mất hút.
Năm tuổi? Con gái?
Sau đó không lâu, Hoắc Đình mới hiểu rõ lời của Kha Mặc.
Vì ảnh hưởng của thuốc, trí nhớ và ý thức của Bạch Tử Thanh bị hỗn loạn, luôn nói mình mới năm tuổi, còn liên tục gọi những người "trẻ tuổi" như hắn là chú. Mà phúc lợi ấy cũng chỉ dành cho những người như hắn thôi, chứ bản thân hắn thì không hề có, bởi lẽ mỗi lần nhìn thấy hắn, cô bé năm tuổi Bạch Tử Thanh luôn lộ ra ánh mắt sợ sệt, không bao giờ chịu nói chuyện cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hau-cam-em-dung-lai-do/2926695/chuong-63.html