Đám tôm tép do La đại thiếu gia phái đến quả thực chỉ được mã ngoài. Dương Tiếu Tâm thậm chí không thèm động võ động dược, chỉ né qua tránh lại, cũng đủ để bọn họ u đầu mẻ trán. Sau khi khom lưng xoa tay xin lỗi, nàng trực tiếp lắc mông rời đi.
Đang lúc nàng phân vân nên tìm một khách điếm để trọ qua đêm hay trực tiếp theo gương các vị Cái Bang cần kiệm mà ngủ ngoài đường thì gặp được Tiểu Công và Tiểu Thụ. Ấy ấy, không phải nghĩa đấy đâu, Tiểu Công ở đây là một con cú trắng muốt có hai khoang mắt đen tuyền, còn Tiểu Thụ là một con rắn lục đuôi đỏ do nàng và “hắn” nuôi dưỡng để bí mật trao đổi thư tín. Mẩu thư sẽ được viết bằng kí hiệu riêng bằng một loại mực không tan trên một mảnh vải, sau đó nhét vào miệng Tiểu Thụ, sau đó Tiểu Thụ sẽ bò ra ngoài, đến nơi vắng người, chờ Tiểu Công cắp đi… Hắc, một trên một dưới, một công một thụ, không gọi là Tiểu Công Tiểu Thụ thì còn gọi là gì đây?
Nàng đưa tay, Tiểu Công thả Tiểu Thụ xuống từ trên cao, Tiểu Thụ nhanh nhẹn quấn lấy tay nàng, tự giác há miệng. Nàng nhìn Tiểu Công và Tiểu Thụ, có chút cảm thán trong lòng, quả nhiên thứ gì được chọn lựa kỹ càng cũng là hàng tốt cả, nàng cùng “hắn” đã mất hơn hai năm để tìm ra vật đưa thư vừa thông minh vừa ngoan ngoãn thế này, giờ ngẫm lại, cảm thấy cũng thật thỏa đáng.
Nàng nhìn mảnh vải, sau đó vo tròn, nắm trong tay, lúc ngửa lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hai-hoa-tac-nhat-ky/1533582/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.