Triệu phủ không lớn, mà vô cùng uy nghi bề thế, có thể xem như một vương phủ bản thu nhỏ: Trong phủ tấp nập người hầu lên lên xuống xuống, dù nam dù nữ đều thanh tú xinh đẹp; dị thảo ngát hương khắp muôn nơi, mẫu đơn thủy tiên đều có đủ. Nếu chỉ được miêu tả bằng một câu, đại khái có thể nói: Tiên cảnh nhân gian.
Triệu Thanh Phong hớn hở kéo tay Dương Tiếu Tâm chạy trong phủ, một chút bộ dáng quý công tử cũng không có.
Trong khi đó, Dương Tiếu Tâm nghiêng ngửa nhìn xung quanh, ánh mắt hám tài lấp lóe không thôi. Nàng thực ra cũng đã quen với cảnh này, chỉ là nhịn không được khi thấy bình cổ bằng cẩm ngọc ngàn năm đằng kia… Đừng hiểu nhầm, nàng tuyệt đối không hám tài, chỉ là giả vờ thôi! Nàng tuyệt đối không hề có ý định muốn trộm bình cổ đâu… Tuyệt đối không có nga!
Người hầu xung quanh nhìn thấy cảnh này, tuy rằng không lớn tiếng xì xầm bàn tán, nhưng thi thoảng vẫn nghe thấy tiếng cười khúc khích pha lẫn với tiếng bĩu môi.
Dương Tiếu Tâm đương nhiên nghe thấy nha hoàn Ất chê Triệu Thanh Phong ngu ngốc, nghe thấy nha hoàn Tuất cười nàng quê mùa… Ây, dù gì nàng cũng có võ công, đương nhiên sẽ nghe được, có điều… Ây, đôi khi võ công quá cao cường cũng không tốt a!
Bất quá nàng cũng không để ý cho lắm, đại nhân không tính toán với tiểu nhân a ~ Thực ra lúc này nàng chú ý đến bàn tay đang kéo mình hơn, trắng mịn, thon dài mà to lớn, hữu lực, cùng bàn tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-hai-hoa-tac-nhat-ky/1533580/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.