Chương trước
Chương sau
“Chào gia chủ”
”chào gia chủ”
hai bên người hầu chạy đến cung kính chào, quản gia cũng cung kính ngước đầu nhìn cô gái cùng thú cưng đằng sau, ông nghi hoặc hỏi gia chủ
”gia chủ, vị này là...”
”gọi là Cố tiểu thư được rồi”
”A vâng, chào Cố tiểu thư”
trong lòng thì nghĩ lần đầu tiên gia chủ mang một cô gái về nhà, có tin vui rồi mà có điều nhìn cô gái này cảm thấy quen quen.
vẻ đẹp của cô ấy thật đẹp không giống thật, đặc biệt là cái bớt trên trán cô cùng khí chất của cô vừa kì lạ vừa uy nghiêm,
thong dong nhàn nhã, không chút sợ hãi, lo lắng khi đặt chân đến đây, hơi thở thanh thúy, cao nhã, mỗi cái giơ tay nhấc chân đúng phong phạm của một quí tộc, ông tán thưởng ừm..xem ra cô gái này không tầm thường a.
”Quản gia,ông lui xuống đi”
”vâng”
ông cung kính xoay người vỗ tay bảo các người hầu làm việc tiếp của mình xong ông cũng đi làm việc của mình,
Hứa Lâm Tu vào phòng khách ngồi xuống ghế salon dài nhìn cô vẫn nhàn nhã vừa nhìn xung quanh không vào ngồi, hắn lên tiếng cô mới vào ngồi.
”ngồi đi”
”Anh có thể dẫn tôi đến sau núi không, à không sau ngôi nhà không”
”vì sao”
”sau ngôi nhà anh chính là thứ tôi tìm kiếm, cũng có thể liên quan đến anh, lúc đó tôi đã dùng tinh thần lực cảm nhận nên nhận ra dao động khá rõ vị trí”
”tinh thần lực”
”đúng vậy, anh cũng có thể như tôi bất quá,anh hiện tại chưa giải khai sức mạnh nên không thể vận dụng được”
”được rồi, vậy thì đi theo anh”
Hứa Lâm Tu cũng muốn biết nên đồng ý với cô, bảo những người không có chuyện gấp thì tuyệt không nên đi sau ngôi nhà, nói xong dẫn cô ra sau vườn nhà, hai người một thú cùng đi,
khiến người hầu nhìn cảm thấy đẹp đôi, duy chỉ có một cô gái có thân hình nhỏ bé, khuôn mặt thanh tú, dùng ánh mắt ghen tị nhìn họ, hai tay bất giác nắm lại,
quản gia cũng nhìn thấy, ông đanh lại cô bé này vẫn dám tơ tưởng gia chủ sao, ông cười lạnh lùng, lên tiếng xong xoay người rời đi không thèm nhìn cô.
”Vu Thiến, cô đi làm việc đi, còn nữa hy vọng cô xem lại thân phận của mình đi”
”A.. dạ..dạ, tôi không...”
Vu Thiến cúi đầu luống cuống cung kính ông, nghe câu cuối, lòng cô nặng nề, trầm xuống, sắc mặt tái nhợt, đúng vậy cô chỉ là một người hầu nhỏ bé mà thôi,
lúc nhỏ cô không có cha chỉ có mẹ ả, hai mẹ con nương tựa trải qua sóng gió, ả ghét người mẹ ngu xuẩn này, cái gì cũng trách ả,
cái gì cũng bảo ả đưa tiền cho bà ta, ả hận không thể giết chết bà ta nhưng không dám, sau đó ả tính kế để bà ta chết,
tình cờ thấy gia chủ,ả đã phải lòng anh, ả tìm hiểu thì mới biết thân phận của anh, ả hưng phấn, kích động nhà giàu nha, chỉ cần ả tiếp cận anh, lên giường khiến anh chịu trách nhiệm cưới ả nha.
nghĩ xong ả tạm bỏ qua bà ta tìm cách vô được ngôi nhà giàu này, sau khi vào được làm phu nhân nhà Hứa gia để xem ai dám khinh thường ả,
một đồng cắc cũng không thèm bố thí cho bà mẹ ngu xuẩn của ả, ả không gấp, tìm hiểu cách sống của gia chủ, ả mới lên kế hoạch.
ai ngờ chưa làm được gì lại xuất hiện một cô gái xinh đẹp kia, ả ghen tị dung mạo xinh đẹp xuất trần của cô, ả hận không thể nhảy lên giết cô.
Ả nhìn sau lưng ông phẫn hận,không cam lòng, ông già ông cùng lắm chỉ là người làm thôi, bày đặt dám giảng đạo với tôi,
để rồi xem sớm muộn gì tôi sẽ lên làm phu nhân gia chủ, đến lúc đó điều đầu tiên tôi làm là sa thải ông, hừ, ả xoay người làm việc lòng thì nghĩ kế.
(con điên thứ mấy, đây tính cách con này hệt con nữ chủ ghê* đổ mồ hôi*)
Sau khi ra sau nhà,hắn nhìn cô đang ngó xung quanh, hắn tò mò nhìn xung quanh thấy chả có gì ngoài hoa cỏ sau nhà.
”đến rồi, nhưng cũng có gì cả”
”Ai bảo không có”
Cô lạnh lùng nhìn hắn, kì quái..thật sự không đúng sao, cô nhắm mắt thử lại, hắn thấy vậy không quấy rầy cô, một lúc sau mở mắt ra đi đến gốc cây,
sau gốc cây có một hồ nước diện tích hồ nước bằng khu vườn nhỏ, cô không chút do dự nhảy xuống hồ, hắn giật mình,
không kịp phản ứng đến khi tỉnh lại thì người không còn, hắn chạy đến đó nhìn hồ không thấy người, Tiểu Bạch đi qua đi lại xung quanh hồ tựa như lo lắng cho chủ nhân vậy, Hứa Lâm Tu không nói nhiều cũng nhảy xuống theo tìm cô.
Cô càng xuống xung quanh càng tối dần, lạnh dần, may mắn cô có đôi mắt tinh tường, nhìn rõ mọi thứ xung quanh nên cô khong lo lắng, tiếp tục xuống sâu hơn,
bỗng cô phát hiện dưới đáy hồ có hang động, lại gần bơi đến đó, vào hang động cô ngoi lên mặt nước,thở ra một hơi, cô lên bờ hang động,
nhìn xung quanh không có chút ánh sáng, nhíu mày, liếc nhìn bên cạnh có cây trên tường hang.
nhấc lên nghĩ nghĩ, thử vận dụng sức mạnh dùng lửa đốt lên chíu rọi nhìn rõ xung quanh, khắp nơi toàn là trống không với mấy đá lục tục bình thường không có gì đặc biệt cả.
”Ào”
Giật mình cô xoay người cảnh giác nhìn thấy biết đối phương là ai, tức khắc xoay người lại đi tiếp vào hang động mặc kệ người đằng sau đuổi theo.
hắn sau khi nhảy xuống hồ thì thấy bóng dáng của cô lập tức đuổi theo, càng xuống thấy càng âm u,tối lại, nước dần lạnh lên, hắn hơi chùng lại, lo lắng cô không nhìn thấy xung quanh đi loạn gặp nguy.
Hắn có đôi mắt khá tốt,trải qua huấn luyện và cuộc chiến trong bóng tối nên dễ dàng thích ứng được, sau khi đuổi kịp thấy cô đi vào hang động.
Hắn giật mình nghĩ khi nào sau nhà hắn dưới đáy hồ có hang động vậy, hắn lúc đầu nghĩ nơi này chỉ là hồ bình thường chẳng có gì đặc biệt cả, có ai ngờ đâu.
nếu không phải may mắn gặp cô lúc nãy kia, có phải hay không hắn vĩnh viễn không biết chuyện này a, cũng theo cô lên bờ, thấy cô chỉ kinh ngạc.
cảnh giác sau đó xoay người đi tiếp sâu hang động, hắn không giận thái độ của cô, cũng không hỏi cô làm sao cô có lửa mà như vậy, chỉ theo sau cô theo dõi xung quanh, sớm muộn gì cũng biết thôi.
”cộp”
”cộp..cộp”
Tiếng giày của cả hai đi vào hang động vang lên trong không gian,cô càng đi càng cảm thấy không đúng, nhíu mày cảnh giác xung quanh.
càng đi bên trong hang càng lớn rộng so với bên ngoài động, bỗng âm thanh xẹt qua với tốc độ khá nhanh, cô tránh né một bên không kịp nghĩ theo bản năng kéo luôn người đàn ông đằng sau tránh né.
”vèo...”
”phập”
Cô nhìn kĩ thứ đánh lén họ, thứ trước mặt là một mũi tên cũ kĩ không thuộc về thời đại này, cô lại gần nhấc nó lên xem, chưa kịp nhấc bị Hứa Lâm Tu bắt lại, nhướng mày nhìn hắn lạnh lùng.
”anh làm gì”
”em không nên chạm vào”
”tại sao”
”nhìn kĩ đi, nó có độc, nếu em chạm vào em sẽ bị trúng độc”
Hắn âm thanh trầm thấp mê người nói với cô, ánh mắt thì nhìn chăm chú mũi tên cũ kĩ được tẩm độc, từ đâu ra vậy, chẳng lẽ trong đây có người sao, nếu có người vì sao hắn không hề cảm nhận được, ngay cả thời gian sống có vẻ như lâu rồi.
Cô nghe thế, xoay đầu nhìn mũi tên, càng nhìn thấy màu xám đen nhìn giống dầu, được cắm xuống đất thấy rõ xung quanh đất được mũi tên cắm xuống có chút lõm đi giống như ăn mòm vậy,
cô đổ mồ hôi cả kinh, đây quả không phải độc bình thường mà, liếc mắt nhìn hắn đang nhìn mũi tên kia,nếu không phải nhờ hắn nhắc có phải hay không cô bị giống như vậy, xem ra nơi này không bình thường rồi.
”cảm ơn”
Nói xong rút tay lại bị hắn nắm, nhìn kĩ xung quanh xem còn ám khí nào hay không, còn Hứa Lâm Tu kinh ngạc, ngẩn ra tựa hồ không thể tin khi nghe một cô gái lạnh lùng như cô cũng có lúc nói cảm ơn hắn đâu.
thấy cô rút tay lại, cảm giác như mất đi bàn tay non mềm, ấm áp khiến hắn hơi mất hứng, khó chịu không biết rõ cảm giác gì, hắn buông lỏng tay cười nhìn cô tỏ vẻ không sao.
”ừm”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.