”Thiếu . . . . . Thiếu gia!” Hạ Vi Tử hoảng hồn, đầu nhỏ dần dần rũ xuống, lông mi dài như cánh bướm trong nháy mắt run rẩy, hai cái tay nhỏ bé bất an nắm chặt chiếc tạp dề màu trắng phía trước, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, lắp bắp giải thích: “A…..Thiếu gia, em….. em, em không phải cố ý muốn…… xem trộm.” Bình thường cái miệng vừa lên tiếng liền rất lanh lợi, hiện tại nói như thế nào cũng không rõ ràng.
Hạ Vi Tử có chút khóc không ra nước mắt, chỉ có thể lặng lẽ hô hào trong lòng: Thiếu gia, em thật không phải cố ý xem trộm đồ của cậu. Thật sự là lòng hiếu kỳ hại chết mèo mà. Xin cậu đừng dùng ánh mắt bén nhọn này nhìn em, áp lực của em rất lớn…..
Lúc này, Hạ Vi Tử phi thường muốn giả bộ bất tỉnh, lúng túng ước gì có một cái động mà chui vào.
”Ngẩng đầu lên!”
Giọng nói lạnh lùng lại lần nữa truyền đến, trong lòng Hạ Vi Tử căng thẳng, theo bản năng mà làm theo mệnh lệnh, nhìn về phía cặp mắt khiếp người kia. Cô nháy đôi mắt to linh động, làm ra một bộ mặt vô tội.
Dưới ánh mặt trời, bộ dáng của Tiêu Tử Thăng tất cả lọt vào trong mắt Hạ Vi Tử. Cô không nhịn được lại cảm thán trong lòng. Bộ dáng thiếu gia thật là nhìn mãi không chán. Mỗi lần cô nhìn thấy thíu gia nhà cô, cũng sẽ không nhịn được mà len lén nuốt nước miếng.
Mặc dù Tiêu Tử Thăng đối với bất kỳ người nào cũng là thái độ lạnh như băng như thế này, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-giup-viec-cua-thien-binh/181126/chuong-1-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.