“Chào buổi sáng, thiếu gia!”
“......”
”Good morning, master!”
“......”
”Thiếu gia, nên rời giường rồi!”
Sáng sớm, phía Đông, mặt trời đã nhô lên khỏi đường chân trời, ánh sángmặt trời chiếu rọi cả bầu trời. Bầu trời dưới ánh mặt trời phá lệ đỏrực, trên hành lang ngôi biệt thự truyền đến tiếng gọi của Hạ Vi Tử.
Hạ Vi Tử trời sanh có cặp lông mày cong như lá liễu, lông mi rất dài,một đôi mắt to tròn như biết nói. Trên người mặc bộ váy ngắn đồng phụcnữ hầu liền thân màu hồng, bên ngoài là cái tạp dề lá sen màu trắng.
Hạ Vi Tử rất là quý trọng chiếc váy này, bởi vì đây là quà sinh nhậtmười tám tuổi thiếu gia tặng cho cô. Mỗi lần mặc vào chiếc váy ngắn nữhầu này, cô đều cảm giác cả người tràn đầy tinh thần.
Cô ngẩn khuôn mặt mũm mĩm nhỏ nhắn lên, chu cái môi nhỏ nhắn, đỏ thắm,ướt át la ầm lên: “Thiếu gia, mở cửa ra nhanh lên! Bữa sáng đã làm xongrồi, không ăn sẽ bị nguội.”
“......”
Trong nhà vẫn như cũ không ai trả lời, Hạ Vi Tử nhục chí, giậm chân mộtcái, móc chìa khóa từ trong túi ra, cắm vào trong lỗ khóa, nhẹ nhàngchuyển động một cái, hơi đẩy cửa ra, ló cái đầ nhỏ vào bên trong, đôimắt to tròn đảo chung quanh.
Rèm cửa sổ bị kéo ra một góc, một tia nắng mặt trời ban mai nhàn nhạt từ khe hở chen vào, giường lớn trong phòng trống không, Tiêu Tử Thăngkhông biết tung tích.
Hạ Vi Tử nhìn quanh nửa ngày cũng không phát hiện bóng dáng của Tiêu Tử Thăng. Vì vậy đứng thẳng người, nhẹ tay nhẹ chân đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-giup-viec-cua-thien-binh/181125/chuong-1-1-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.