Ngây người chốc lát, nàng giật mình nghe được âm thanh thoảng trong tiếng gió, dịu nhẹ êm đềm, mang theo cả chút hương huân thảo man mát dễ chịu.
Giọng nói ấy, nàng vẫn luôn khắc sâu trong lòng.
"Tiểu Vũ."
Tâm nàng tê dại, mặt nước trong lòng gợn sóng.
"Hoa gia cần có hậu duệ huyết mạch, chỉ cần con sinh con, con và nó sẽ thoát khỏi đây."
"Tiểu Vũ, ta sớm đã quá sai, vốn chẳng thể tha thứ được rồi."
Giọng nói vừa dứt, không gian yên tĩnh lại, tiếng gió vẫn khẽ vang, nhưng giọng nói ấy đã biến mất.
Hoa Nhược Vũ hồi thần, ánh mắt vấn đạm phong khinh, lạnh nhạt không ra xúc cảm.
Nàng sớm biết, bà bà là người cố chấp, sẽ không từ bỏ ý định bản thân.
Thôi, nàng cũng tự biết bản thân cũng so không khác lắm.
Nàng chầm chậm đi vào gian bếp, tính toán nấu một ít rau dưa gì đó ăn tạm, cơ thể không được chăm sóc sẽ dễ sinh bệnh, nàng cũng không muốn trở thành đại phu tự chữa bệnh cho mình đâu.
Qua một canh giờ, chén đũa đã được rửa sạch. Nàng mở cửa một gian phòng nhỏ, nghĩ nghĩ muốn đi ngủ một chút.
Giường ngủ có khung, bên trên phần thân giường cứng là một lớp đệm mềm mại, trên khung chạm khắc chữ Hoa. Bên cạnh là trường kỷ, đối diện với bức tranh thủy mặc được vẽ tinh xảo.
Quả thật rất tao nhã.
Nhược Vũ nghĩ thầm trong đầu.
Nàng ngả người nằm xuống giường, mái tóc xõa tung ra, cọ cọ hơi ngưa ngứa.
Ánh mắt mờ mịt vô định suy nghĩ cho tương lai.
Nàng không có ý sinh bánh bao bừa bãi, như vậy thật chẳng ra làm sao.
Thoại bản từng viết "nếu sinh con, ta sẽ chỉ sinh cho nam nhân mà ta yêu".
Nàng không rõ, cũng chưa thấy nam nhân nào gọi là 'nam nhân mà ta yêu', thầm nghĩ nếu hắn mà xuất hiện, còn không phải nữ nhân khắp nơi đòi sinh con cho hắn hay sao.
Kỳ quặc.
Vậy nên, hiện tại, nàng cảm thấy, mình phải sống ở đây đến hết đời rồi, bi ai thay~
Trước khi mí mắt mệt mỏi đổ xuống, nàng nhủ thêm một điều, mai nàng phải đi hái thảo dược xuống núi kiếm tiền mua thức ăn.
Thức ăn là phụ, chủ yếu là nàng muốn tìm 'hắn'.
Biết đâu được nàng có thể sinh bánh bao, rồi trở về nhà nàng. Dù nơi này có giống viện của nàng và bà bà, nhưng chung quy cũng không phải.
Sáng sớm hôm sau, Hoa Nhược Vũ thu thập xong xuôi, đeo giỏ trúc lên vai.
Nàng đội đấu lạp phủ màn sa trắng đơn giản, tạo nên vẻ thanh khiết, diễm mỹ tuyệt tục. Cơ thể vận y phục cũng không khác lắm so với bình thường, chủ đạo vẫn là lam sắc, bụng đeo đai lưng trắng dễ vận động.
Nàng nhân lúc trời chưa hửng nắng đi quanh núi hái một ít thảo dược thường dùng trong các y quán, trị phong hàn và ít bệnh lặt vặt.
Mọi thứ hoàn hảo, một canh giờ sau, nàng xuống núi.
Nàng vừa lên trấn, đã có chút bị không khí ở đây choáng ngợp, có lẽ do nàng không tiếp xúc với bên ngoài quá lâu hoặc nơi đây thật sự đông đúc, theo bản năng khi có người, nàng không tự chủ khẽ run lên nhè nhẹ.
Không quen, nàng có chút hơi sợ sợ, nhưng trong lòng vẫn không quên tự nhủ bản thân, hít sâu để lấy động lực.
Cố lên, Hoa Nhược Vũ.
Nàng dừng lại trước một y quán trông không tệ, sạch sẽ thoáng mát, lượng khách vừa ổn. Nghĩ nghĩ, nàng bước chân vào trong.
Gian trước không trang trí nhiều lắm, cũng chỉ sơ sài một cái bàn gỗ với vài cái ghế, chủ yếu là để khách nhân qua lại.
Nàng đưa mắt nhìn qua góc trái, chỗ đó đặt một cái tủ gỗ lớn, chia thành nhiều tầng, ô, bên ngoài là lớp giấy thục Tuyên viết tên thuốc, đứng gần đó có lẽ là chưởng quầy.
Nàng lại gần, chưởng quầy rời mắt khỏi cuốn sách, ngẩng lên, nét mặt chau lại hình chữ xuyên dần thả lỏng giãn ra, giọng nói ôn tồn khách khí.
"Cô nương, cô đến đây khám bệnh sao?"
Ánh mắt do dự của chưởng quầy lóe lên rồi vụt đi, nhưng vẫn đủ để Hoa Nhược Vũ thấy, nàng dịu giọng mềm mại.
"Chưởng quầy, ta đến đây để bán chút thảo dược làm thuốc, không biết ông có muốn mua không?"
Nàng nói xong, đôi mắt chưởng quầy sáng không ít, nét mặt không vui dường như chưa từng tồn tại, lời nói với nàng cũng hào sảng hơn. Có lẽ là do nhìn nàng thuận mắt hơn chút.
"Cô nương, không biết cô định bán bao nhiêu, gần đây thời tiết thất thường, thuốc cửa tiệm cũng bán gần hết."
"Ta tạm thời chỉ có một giỏ như vậy, nhưng là ngày nào ta cũng hái, đợi vài ngày sau mang đến cho ngài."
Hoa Nhược Vũ bỏ giỏ sau lưng xuống, hai tay ôm lấy đưa cho chưởng quầy.
Nhìn hơi ít chút, nhưng có còn hơn không.
"Được được, ta kiểm tra chút rồi sẽ tính ngân lượng cho cô nương."
Một nén nhang sau, chưởng quầy đưa ra trước mắt nàng năm lượng bạc.
Hoa Nhược Vũ ảm đạm rũ mi, hai câu chào hỏi kia là nàng miễn cưỡng lắm mới nói ra, nhưng bây giờ nàng nhận ra điều còn khủng bố hơn.
Nàng không biết ước lượng tiền.
Thở dài một hơi, nàng nói câu đa tạ rồi vội ra ngoài, như chú thỏ nhỏ lặn mất.
Ôi, việc ra ngoài nàng vẫn nên ít lại.
Tuy trong lòng như vậy, nhưng ngoài mặt, cảm xúc của nàng không một tia dao động.
***
Hoa Nhược Vũ sau lần đi ra ngoài tâm tình vẫn không khá hơn, nhưng vẫn tiếp tục hái thuốc. Nàng vẫn còn nhớ với chưởng quầy hứa thuốc với hắn.
Tuy vậy, sau đó, nàng chỉ xuống núi hai ba lần một tuần mua ít thức ăn khác thay đổi khẩu vị, cũng là giúp cơ thể luôn trong trạng thái cân bằng.
Ba tháng ở lại, nàng cũng không xuống trấn được mấy lần, phần lớn thời gian đều ngốc ở nhà phơi thuốc nấu dược.
Dường như, phảng phất nàng đã quen ở một mình.
Hoa Nhược Vũ cảm thấy, một mình như vậy cũng rất tốt.
Ngày ngày, mỗi sáng dậy sớm hái thảo dược, ăn uống, phơi thảo dược, nấu thuốc, nghĩ ra một vài loại thuốc mới, sau đó lại thực hành.
Vô âu vô lo, ung dung tự tại.
Chuỗi ngày vô tận như vậy, dường như nàng có thể sống mãi mãi như thế.
Nhưng nhiều năm về sau, khi đã gặp được thiếu niên rồi, tâm nàng dường như không thể tĩnh lặng nữa, cuộc sống ấy nàng đã không thể chịu đựng cô đơn.
Một lần xao xuyến, hết trọn cuộc đời.
"Tương tư dài,
Tương tư mãi.
Nếu hỏi khi nào thôi nhung nhớ,
Chỉ có là lúc gặp nhau.
Tương tư dài,
Tương tư mãi.
Muốn kể mối tình si này với ai đó,
Nhưng người đời tình bạc nào hiểu được."
(Trường Tương Tư - Án Kỷ Đạo)