Chương trước
Chương sau
Vào ngày mùng mười, toàn bộ hàng hoá do xưởng dệt Bạch gia sản xuất vẫn tuân theo kế hoạch đã được đề ra từ trước, bắt đầu tung thẳng ra thị trường.

Dựa theo phán đoán lúc ban đầu của Bạch Lâm và Đinh Khải, lấy danh tiếng từ nhiều năm về trước của vải dệt nhà họ Bạch, còn có giai đoạn trước hắn cật lực một phen tạo khí thế, thành thử lần này khoảng cách sẽ không thua kém quá xa.

Nhưng mà thứ làm hai người hoàn toàn thất vọng đó chính là việc buôn bán cũng không bạo phát như trong tưởng tượng của bọn họ, nguyên nhân lớn nhất phỏng chừng hôm qua do tiềm lực hàng mới của Dung gia đánh vào quá lớn. Hơn nữa ưa đãi của bên kia tung ra với lực độ vừa phải, tuy rằng giá cả đắt đỏ nhưng chất liệu tốt đến nỗi không còn lời nào để nói, khách hàng chỉ cần nhìn qua được thứ tốt thì đối với những thứ tương tự sẽ cảm thấy không còn hứng thú.

Bạch Lâm thật sự không ngờ tới, nguyên bản Tần phu nhân đã từng bị hắn bày mưu tính kế hiện giờ cư nhiên một bước lắc mình trở thành người cầm quyền Dung gia, đã vậy còn trở thành đối thủ lớn nhất của hắn. Trong khoảng thời gian ngắn, Bạch Lâm đối với Dung Tuyên chỉ hận không thể ăn thịt uống máu đối phương.

Nhưng thương trường chính là vô tình như vậy, ai lợi hại hơn, ai mưu mô hơn, ai có thể giành trước một bước thì người đó chính là kẻ chiến thắng.

Nguyên bản Bạch Lâm nghĩ rằng lần này có thể kiếm được một khoảng tiền khổng lồ, vào ngày mùng mười hôm nay hắn đã tao ngộ một trận cảnh cáo và một đòn đả kích, tuy rằng tiền vẫn thu vào nhưng căn bản vô pháp so sánh với mong muốn trước đó của hắn.

Nhưng mà không đợi hắn hảo hảo tính toán kế hoạch tiếp theo nên đi như thế nào thì tên tiểu nhị đảm đương nhiệm vụ đi đến bộ lạc Tang tộc nhập hàng lại trở về bẩm báo, hắn nói bên kia không muốn tiếp tục cung cấp nguyên liệu cho Bạch gia nữa.

Tin tức này phảng phất giống như sấm sét giữa trời quang bổ thẳng vào đỉnh đầu của Bạch Lâm. Từ đầu đến cuối hắn làm hết thảy những điều này, thành lập và xây dựng nhiều xưởng dệt, tìm về nhiều nhân công như vậy, kéo thêm nhiều đối tác nhập cuộc đều dựa hoàn toàn vào việc bộ lạc Tang tộc đồng ý cung cấp một nguồn nguyên liệu lâu dài.

- Tại sao đột nhiên lại cắt đứt giao dịch, bên kia nói như thế nào?

Tiểu nhị vừa quay trở lại nên vẫn còn nét phong trần mỏi mệt, dẫu vậy hắn vẫn cung kính hồi đáp:

- Không có bất kỳ dấu hiệu nào. Khi chúng ta đến đó, Tang Kỳ không chuẩn bị hàng hoá sẵn như mọi khi, cũng không biết có phải hắn tìm được khách nhân mua hàng với giá cao hơn chúng ta nên nhất thời nổi lòng tham hay không.

Bạch Lâm cả người ngồi liệt trên ghế, hắn giận dữ kêu to:

- Mau, mau đi....... đi thỉnh Sở Ngu đến đây.

Tiểu nhị nhìn thấy bộ dạng của Bạch Lâm lúc này thì trong lòng cảm thấy thập phần sợ hãi, dẫu vậy hắn vẫn tuyệt đối nghe lời đối phương, vội vàng xoay người chuẩn bị ra ngoài tìm Sở Ngu.

Đi được vài bước lại nghe thấy Bạch Lâm ở phía sau kêu lên:

- Chậm đã, trước tiên hãy gọi Đinh lão cữu đến đây gặp ta.

Đinh Khải vì việc doanh số của đợt hàng mới không như ý muốn mà đâm ra bực bội, quăng vào nhiều tiền như vậy ai ngờ lại như nước chảy hoa trôi. Hắn thấy càng đổ tiền vào càng thâm hụt dữ dội, đổ bao nhiêu cũng đều không đủ, cũng không biết lần này Bạch Lâm có phải đã đưa ra một quyết định sai lầm hay không.

Nghe được Bạch Lâm gọi hắn qua đấy, hắn nhất thời cảm thấy khó chịu. Người tỷ phu này kể từ sau khi thỉnh hắn qua trò chuyện vẫn luôn nói muốn mang hắn kiếm đồng tiền lớn, tự tin nói muốn mang hai nhà Đinh Bạch trở lại thời đại huy hoàng như trong quá khứ nhưng hôm nay nhiều chuyện ngoài ý muốn xảy ra như vậy, nhà họ Bạch không cần bỏ ra một phân một hào, còn tiền của chính mình lại xôn xao chảy ra ngoài. Phía Đinh gia chỉ còn lại một mình Thiên Hương Lâu đau khổ chống đỡ, những cửa hàng khác đều dần rơi vào trạng thái thu không đủ chi, hắn bây giờ đã không còn bao nhiêu tiền để có thể lấy ra. Lần này nếu hàng bán ra còn không thu về được tiền, Đinh gia tất nhiên sẽ bị kéo vào trong vũng bùn.

Nghĩ như thế, trong lòng Đinh Khải đối với Bạch Lâm càng thêm bất mãn. Nếu lúc trước bản thân không bị hắn dụ dỗ lên thuyền thì hiện tại trong nhà vẫn còn tiền tiết kiệm, giả sử cửa hàng không kiếm được tiền nhưng cũng không đến nỗi khiến hắn phải rơi vào tình trạng cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống như lúc này.

Đinh Khải thở dài một hơi rồi lầm lũi đi đến Bạch phủ, trông thấy sắc mặt Bạch Lâm không được tốt cho lắm, hắn trong lòng cảm thấy không ổn, vội vàng hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi hắn nghe nói nguồn cung cấp nguyên liệu bị bên kia đơn phương cắt bỏ thì không khỏi hai chân trở nên mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã ngồi trên mặt đất.

- Tỷ phu, đây chẳng phải là xong đời rồi hay sao?

Bạch Lâm khó chịu nâng tay xoa xoa giữa mày, mệt mỏi hỏi:

- Ngươi nói xem rốt cuộc bên kia vì cái gì sẽ chặt đứt nguồn hàng của chúng ta.

- Từ đầu hai bên đều đã ký tên và lập khế ước, theo lý thuyết sẽ không dễ dàng thay đổi. Giả sử không muốn bán cho chúng ta thì họ vẫn phải bán cho người khác, cho nên dựa vào cái gì lại đột ngột thay đổi người? Chẳng lẽ có tân thương vừa gia nhập thị trường, giá cả đưa ra so với chúng ta còn tốt hơn rất nhiều.?

Bạch Lâm lắc lắc đầu, ưu tư đáp lời:

- Nguyên nhân không nằm ở giá cả, ta đã điều tra qua, mấy năm nay nếu có người muốn mua hẳn đã mua từ lâu, sẽ không chờ đến tận bây giờ mới ra tay. Huống chi ộ lạc bên kia lại ít giao dịch với Đại Chu Quốc, nếu không có Sở Ngu làm cầu nối quan hệ, người khác căn bản không lấy được hàng hoá từ chỗ bọn họ!

Bạch Lâm hừ lạnh một tiếng:

- Trước kia e là sẽ không, nhưng gần đây tên súc sinh kia không phải đã làm ra chuyện tày trời đối với Lưu đại tiểu thư hay sao?

- Nhưng Lưu đại tiểu thư cùng Sở Ngu có quan hệ gì, Sở Ngu hẳn là không có lý do để giúp nàng ấy ra mặt. Đáng lẽ ngươi và nàng ta phải thân thiết hơn đám người kia mới đúng chứ??

Đinh Khải nghi hoặc hỏi ngược trở lại.

- Ngươi chẳng lẽ đã quên việc ngươi động tay động chân tráo đổi hay đứa nhỏ kia, hai tháng trước Lưu Hừ vừa đem nhị tiểu thư nhận tổ quy tông, ngươi có biết Sở Ngu cùng nhị tiểu thư kia có quan hệ gì sao? Nói trắng ra hai người kia có quan hệ luyến ái  trái với luân thường đạo lý, Lưu Hừ gả nhị tiểu thư cho Sở Ngu, không chút để ý về việc tướng công của con mình là nữ nhi. Hiện giờ đại nữ nhi chịu nhục, ngươi nói xem nàng ta có thay bọn họ đứng ra làm chủ hay không?

Đinh Khải nghe hắn nói như vậy tức khắc cảm thấy ngây ngốc, hắn trăm triệu không nghĩ tới, một bước đi sai cư nhiên lại đưa đến kết quả này. Nhớ đến mấy ngày trước Bạch Phúc Hồng dè dặt chạy đến hỏi hắn về chuyện tiền tiêu vặt, lúc đấy tâm trạng không được tốt nên có vô tình nói mấy lời, đừng nói tên tiểu tử ngốc kia không phải thật sự bởi vì mình nói như vậy nên mới có thể quyết tâm xuống tay đối với Lưu Niệm Niệm đi?

- Tỷ phu, vậy phải làm sao bây giờ? Nếu bên kia không cung cấp hàng hoá thì chúng ta sẽ không sản xuất được vải lụa tơ tằm, căn bản không có biện pháp vận hành mấy cái xưởng, tiền này chẳng phải sẽ trực tiếp tiêu tán như ném đá trên sông ư ?

Tuy rằng lợi nhuận hiện tại không như mong muốn nhưng ít ra vẫn có thu hoạch, đến lúc đó nghĩ thêm biện pháp nói không chừng vẫn có thể cứu chữa.

Nhưng một khi không còn nguồn cung cấp nguyên liệu, tất cả những gì họ dày công toan tính đều là uổng phí.

- Cái tên nghịch tử này..!!

- Tỷ phu nếu ngươi không ngại, chi bằng trước tiên gọi Sở Ngu đến đây, thăm dò thái độ của nó một phen.

- Cũng chỉ có thể như vậy mà thôi..

Sở Ngu đến tận giữa trưa mới đến Bạch phủ, Khi Mãn và Uông Tiểu Hỉ vừa sinh một tên tiểu tử béo ú thành ra hắn để mẹ vợ đến cửa hàng giúp đỡ buôn bán một đoạn thời gian. Khối lượng công việc quá nhiều nên có đôi khi lo liệu không hết, những lúc như vậy nàng sẽ đích thân ra ngoài cửa tiệm hỗ trợ bán thịt.

Nghe thấy gia nhân của Bạch phủ chạy tới nói bên này muốn tìm nàng, Sở Ngu trong lòng cười lạnh một tiếng. Nàng không hề sốt ruột, thậm chí còn cố ý chậm rì rì chờ bán hết thịt mới chịu đi đến nhà họ Bạch.

Nhìn Bạch Lâm và Đinh Khải đích thân ra cửa nghênh đón mình, nàng giả bộ bày ra bộ dáng thụ sủng nhược kinh.

Mới vừa ngồi xuống không bao lâu liền thấy Bạch Lâm sai gia nhân đi kêu Bạch Phúc Hồng đến đây. Nàng nhìn người trước mắt mặt mũi sưng phù, Bạch tiểu thiếu gia đi đường còn thỉnh thoảng phải đưa tay đỡ eo, Sở Ngu giả vờ quan tâm cất giọng ân cần thăm hỏi:

- Thiếu gia đây là làm sao vậy? Tại sao lại bị thương đến mức này?

Lúc này Bạch Lâm mới hướng về phía Bạch Phúc Hồng quát to:

- Súc sinh còn không mau quỳ xuống!!

Bấy giờ tôn nghiêm của Bạch Phúc Hồng đâu còn nơi nào đáng nói, hai đầu gối của hắn trở nên mềm nhũn, cứ thế quỳ gối thẳng tắp trước mặt Sở Ngu.

Sợ Ngu vội vã lên tiếng, nàng diễn kịch không thua kém đám người bỉ ổi này là bao.

- Lão gia, đây là làm gì vậy? Ta thật sự không dám nhận lễ lớn của thiếu gia.

Tuy lời nói là như vậy nhưng nàng vẫn không hề dịch mông ra khỏi chiếc ghế mà mình đang ngồi.

Bạch Lâm trừng mắt nhìn nhi tử nhà mình, chỉ hận rèn sắt không thành thép, sau đó hắn quay về hướng Sở Ngu nói:

- Tiểu Ngu, Hồng nhi đứa nhỏ này niên thiếu còn vô tri, không may bị một đám người xấu xúi giục mới làm ra chuyện không phải với Lưu đại tiểu thư. Nó không biết ngươi và Niệm Niệm tiểu thư có quan hệ mật thiết mới tạo thành hiểu lầm như vậy, xem như ngươi đại nhân đại lượng tha thứ cho hắn một lần đi.

Sở Ngu trong lòng cười lạnh nhưng trên mặt lại tỏ ra nét kinh ngạc.

- Này đến tột cùng là chuyện như thế nào? Lúc trước ta nghe nói là thiếu gia tình cờ đi ngang qua, vì muốn cứu Niệm Niệm nên mới làm như vậy, ta thật sự không ngờ rằng thiếu gia lại cùng người khác kết bè hãm hại Niệm Niệm. Thiếu gia, ngươi vì cái gì phải làm như vậy???? Ai..... Ta cũng không phải rất rõ ràng, dù sao nhiều ngày nay Niệm Niệm vẫn luôn ốm đau trên giường, nghe nói chỉ mới mấy ngày không khoẻ đã gầy mất vài cân, nhạc phụ và mẹ vợ đều đau lòng nàng ấy không thôi.

Bạch Lâm càng nghe càng kinh hãi, nếu thật sự Lưu Niệm Niệm giống như lời Sở Ngu vừa nói, lâm bệnh nặng như vậy. Kia hảo nhi tử nhà mình mặc kệ như thế nào đều không thể thoát được tội, Lưu Hừ nhất định sẽ không bỏ qua cho Bạch gia, huống chi bên cạnh còn có một Dung gia như hổ rình mồi.

Tức khắc Bạch Lâm tưởng chừng đầu mình sắp biến thành hai, càng xem càng cảm thấy Bạch Phúc Hồng đang quỳ trên mặt đất không vừa mắt. Hắn nhịn không được bắt đầu đứng lên đi về phía trước, thẳng thừng đá mấy đá lên người con mình không thương tiếc.

Bạch Phúc Hồng từ sau sự kiện kia, đầu tiên bị Viên Phượng Hoa đánh một đòn, đến tận bây giờ chiếc xương sườn bị thương vẫn chưa hoàn toàn tốt lên, cũng không biết có phải bị gãy rồi hay không. Vào ngày hôm đó, cái đêm khi hắn vừa trở về lại bị Bạch Lâm xáng mấy bạt tai, hôm qua bởi vì đám người Tư Mã Lương Tài đến tận cửa nhà đòi nợ khiến hắn bị phụ thân đánh một trận bằng gậy, mạnh đến nỗi hắn phải quỳ rạp trên mặt đất giống hệt một con chó.

Trong lòng hắn nghĩ biết vậy chẳng làm, hắn không nên nghe lời Tư Mã Lương Tài đi làm những chuyện bậy bạ như vậy. Hiện giờ trong nhà không ai xem hắn như người mà đối đãi, liền mẫu thân thường ngày yêu thương hắn nhất cũng đối với hắn không kiên nhẫn.

Sở Ngu nhìn Bạch Phúc Hồng chật vật quỳ trên mặt đất, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, cả người hắn trong bất kham vô cùng. Nàng trong lòng khinh thường một trận, một chút cũng không cảm thấy hắn đáng thương. Người bực này xấu xa, nếu ngày ấy hắn thực hiện được hành vi đồi bại của mình thì hiện tại người thống khổ chính là Lưu Niệm Niệm, dựa vào cái gì bọn họ muốn Niệm Niệm phải gánh vác hậu quả mà loại ác nhân này gieo lên.

Nghĩ vậy nhưng nét mặt của Sở Ngu vẫn cực kỳ bình tĩnh.

- Lão gia, ngài bảo hắn xin lỗi ta cũng vô dụng, việc này người bị hại là Niệm Niệm, muốn xin lỗi thì cũng nên đi xin lỗi Niệm Niệm mới phải. Nhưng ta xem dáng vẻ của nhạc phụ, sợ là rất khó để nghe vào tai.

Bạch Lâm giờ như kẻ câm ăn hoàng liên, đắng mà không nói được. Nhưng trước mắt chuyện với nhà họ Lưu chỉ là việc thứ yếu, chuyện giao dịch tơ tằm mới là chuyện chính yếu. Bằng không riêng chuyện của Bạch Phúc Hồng, dù có phải liều cái mạng hắn cũng không để nhà họ Lưu chạm vào Bạch Phúc Hồng dù chỉ là một cọng tóc.

Nhưng lúc này hắn lại không thể nhìn ra được thái độ của Sở Ngu đến tột cùng là như thế nào. Dựa vào quan hệ giữa nàng và nhà họ Lưu, hẳn là nàng đã sớm biết được chân tướng sự tình.

Việc bộ lạc Tang tộc tự ý cắt đứt hàng hoá rốt cuộc có phải là do Sở Ngu làm hay không, nếu thật là nàng làm thì sao nàng có thể biết được việc Bạch gia và Tang tộc ước định cái gì. Lần trước mang Sở Ngu đến đó, từng hành động của nàng đều nằm trong phạm vi mà hắn giám thị, bao gồm cả những lời mà Tang Kỳ nói cũng không có vấn đề gì quá lớn. Suy cho cùng đứa nhỏ này không có khả năng biết được cuộc giao dịch này làm sao mà đạt thành.

Chẳng lẽ sự tình năm đó của Sở Phong đã bị nàng biết được!!

Nghĩ tới đây trong lòng Bạch Lâm không khỏi nhảy lộp bộp một chút, cuối cùng hắn vẫn đánh đuổi ý tưởng này ra khỏi đầu. Năm đó khi Sở Phong bị hại thì Sở Ngu đang ở biên cương, ngay cả khi tin tức Sở Phong qua đời thì phải hơn tận nửa năm nó mới nhận được, hơn nữa những người đi thuyền đánh cá bên Giang Châu đều đã được sắp xếp ổn thỏa, qua ngần ấy năm căn bản sẽ không thể tra ra được thứ gì.

Nghĩ vậy trong lòng thấy an ủi không ít, xem ra chuyện gián đoạn hàng hoá không có liên quan đến Sở Ngu. Cơ mà dù không liên quan thì chuyện này cũng không có cách giải quyết, mặt mũi Bạch Lâm tối tựa mây đen che phủ.

- Tiểu Ngu à, bên phía bộ lạc Tang tộc không biết tại sao lại thành ra thế này, chẳng nói chẳng rằng đem hàng hoá chặt đứt. Ngươi xem khi nào rãnh rỗi thì đi cùng ta một chuyến đến đó xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Sở Ngu chỉ cười mà đáp:

- Lão gia, hiện giờ đường xuống phía Nam một mảnh thái bình, thổ phỉ trên núi Dương Sơn bên cạnh đều đã bị tiêu diệt sạch sẽ, trên đường hẳn sẽ không gặp phải bọn đạo chích gì. Huống hồ lúc trước cũng có tiểu nhị đi trước lấy hàng, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện lớn gì, ta có đi hay không chắc cũng chẳng phải vấn đề gì quá lớn.

Giờ phút này Bạch Lâm vẫn cố gắng giãy giụa nói:

- Đến lúc đó Bạch thúc thúc cũng phải đi, không có ngươi bên người trong lòng thật sự thấy rất bất an.

Sở Ngu làm bộ suy nghĩ, hồi lâu sau mới mở miệng đáp:

- Vậy phải chờ xem ít hôm nữa đã, mấy ngày nay ta bán thịt heo xong còn phải đến nhà nhạc mẫu  xử lí một số việc. Hiện giờ Niệm Niệm bị bệnh, nương vẫn luôn túc trực bênh cạnh nửa bước không rời, một mình phụ thân lo liệu không xuể, ta lại không thể cứ đứng yên trơ mắt mà nhìn, việc gì cũng không giúp.

Bạch Lâm nghe xong liền khen nàng không dứt.

- Nên vậy nên vậy, Tiểu Ngu vừa hiểu chuyện lại hiểu lễ nghĩa, chu đáo như thế mới tốt. Ta hy vọng ngươi có thể nhín chút thời gian, chúng ta đi sớm về sớm, nhanh chóng đem chuyện này giải quyết ổn thỏa.

- ............ Ừm đương nhiên sẽ không để ngươi phải đi tay không một chuyến, về phần thù lao chúng ta có thể thương lượng riêng với nhau.

Sở Ngu nhanh chóng xua tay từ chối.

- Nói chuyện tiền nong làm gì chứ, lão gia nuôi ta từ nhỏ đến lớn chẳng lẽ ngài còn không biết tính cách của ta hay sao?

Nói thêm vài câu khách sáo nàng liền trực tiếp nói lời cáo từ.

Đinh Khải từ ở giữa thạch thất bước ra, hai người dõi mắt nhìn theo bóng dáng Sở Ngu đi xa, nét mặt dường như đang suy tư về một điều gì đó.

- A Khải, ngươi cảm thấy có phải Sở Ngu đã biết gì đó rồi hay không?

Đinh Khải âm trầm lắc đầu, lãnh đạm đáp lời:

- Cũng khó mà nói, nó trả lời không lộ ra một chút sơ hở nào, hơn nữa vẫn luôn dẫn đề tài về hướng Lưu Niệm Niệm, nhìn dáng vẻ hẳn là muốn chúng ta phải áy náy hổ thẹn. Hoặc là thật sự nàng ta cái gì cũng không biết hoặc là nàng ta cái gì cũng đã biết, có thể nó muốn cùng chúng ta đánh Thái Cực đây mà.

_____________________

Lại qua thêm ba ngày nữa, bên phía Sở Ngu vẫn chưa chốt định ngày nào khởi hành đến bộ lạc Tang tộc. Tình hình trước mắt khiến Bạch Lâm và Đinh Khải gấp đến độ như kiến bò chảo nóng.

Đinh Khải ngập ngừng, khẽ cắn môi nói:

- Tỷ phu, bằng không chúng ta tự mình đi thôi. Trước hết cứ thử hỏi Tang Kỳ xem hắn muốn thế nào, nếu nguyên nhân thật sự là do hắn thì chúng ta cứ đúng bệnh mà bốc thuốc.

Hoá ra Bạch Lâm cũng đang nghĩ như vậy nhưng hiện giờ hàng hoá chỉ vừa mới tung ra thị trường, xưởng dệt vẫn chưa thật sự ổn định. Nếu hai người đều đi về phía Nam, đến lúc đó vạn nhất bên này xảy ra chuyện gì, thời gian hai ngày nói dài thì cũng không dài mà nói ngắn thì cũng không ngắn, ai sẽ là người có đủ khả năng đứng ra xử lý?

Nếu đến đó mà vấn đề được giải quyết thì còn tốt, giải quyết không được thì coi như đi tay không một chuyến. Phương án tốt nhất vẫn là nên chờ đợi Sở Ngu có thời gian rãnh, lúc đó mới khởi hành một chuyến xuôi Nam.

Nhưng mà không đợi hai người thương lượng đưa ra biện pháp ổn thỏa thì chưởng quầy của cửa hàng vải bông đã vội vàng chạy đến tới báo cáo. Người nọ thông báo nguồn cung cấp vải bông đến từ thành Bắc Lưu vừa cập bến tàu, bảo hắn an bài người đến nhận hàng, thuận tiện ký kết giấy tờ.

Tức khắc Bạch Lâm cảm thấy hoảng sợ tột độ, thành Bắc Lưu không phải một tháng mới đưa nguyên liệu đến một lần hay sao? Làm sao nhanh như vậy hàng hoá đã lại đến rồi? Lần trước bông nhập về như thứ vô dụng còn chất đống trong kho hàng, nhân công và máy móc ở phương diện này vẫn chưa sắp xếp kịp, hàng hoá bên hắn làm ra đều không cần dùng quá nhiều sợi bông.

Huyệt Thái Dương của Bạch Lâm nhảy lên thình thịch, hắn mệt mỏi đưa tay xoa ấn.

- Hôm nay là ngày mấy?

Chưởng quầy vội vàng khom lưng bẩm báo:

- Lão gia, người không phải vội quá nên hồ đồ rồi chứ? Hôm nay đã là ngày mười bốn, từ đợt thành Bắc Lưu đưa hàng hoá tới, tính đến hôm nay là vừa tròn một tháng.

Lúc này Bạch Lâm mới ý thức được bản thân đã quên mất ngày tháng nhưng trước mắt nan đề lớn nhất chính là hàng hoá đến rồi thì hắn phải trả tiền. Một kiện hàng tính ra hơn trăm lượng bạc, Bạch Lâm bây giờ căn bản không có biện pháp đào đâu ra tiền. Khoảnh khắc này tiềm thức của Bạch Lâm nảy sinh ra một loại cảm giác vô lực, Đinh Khải đứng bên cạnh nhìn hắn nãy giờ cũng bắt đầu thấy sốt ruột, dù gì sau lưng nhà họ Đinh vẫn còn mấy chục miệng ăn, tất cả đều dựa hết vào hắn.

Bạch lão gia hoa mắt chóng mặt một hồi lâu, phải mất một ít thời gian hắn mới có thể ổn định được tâm tình của mình. Sau khi suy nghĩ, quyết định cuối cùng vẫn nên để Đinh Khải đi trước ổn định đám người đến từ thành Bắc Lưu.

Còn hắn ngay sau đó đi vào nhà thay một bộ quần áo khác, lên xe ngựa lập tức đi thẳng đến huyện nha.

Bên trong huyện phủ, La huyện lệnh nhìn Bạch Lâm một lần nữa không thỉnh tự đến, mày nhỏ của hắn nhíu chặt nhưng không dễ bị phát hiện.

Sau khi hai người ngồi xuống, Bạch Lâm liền nói thẳng vào vấn đề chính:

- La đại nhân, lúc trước không phải ngài nói có hứng thú đầu tư vào xưởng dệt tơ tằm của ta hay sao? Trước mắt không bằng nhân dịp này làm luôn một thể, hiện giờ hàng hoá của ta tung ra các quầy hàng ở những quận huyện xung quanh cũng được mấy ngày, muốn thu hồi vốn cũng phải cần một đoạn thời gian. Nếu đại nhân muốn góp vốn, đến lúc đó số bạc kiếm được có thể trực tiếp phân cho ngài một nửa, ngài thấy thế nào?

La huyện lệnh một thân một mình đứng đầu huyện này nhiều năm như vậy, đương nhiên đôi mắt cũng đủ sắc bén. Hắn nhìn chằm chằm Bạch Lâm vài giây, cuối cùng mới trầm ngâm nói:

- Ngươi còn thiếu bao nhiêu tiền để bù vào chỗ trống?

- Đại nhân thật là sảng khoái, ước chừng vẫn còn thiếu ba trăm lượng bạc.

Bạch Lâm thấy La đại nhân mở miệng hỏi như thế, nghĩ rằng đối phương bị lời đề nghị của mình hấp dẫn, tức khắc vui mừng ra mặt.

- Trước mắt vẫn chưa thể cho ngươi hồi đáp, muộn nhất ngày mai đi.

Giây trước hỏi vậy chứ giây sau La huyện lệnh đã cho hắn một bồn nước lạnh.

Bạch Lâm nguyên bản sắc mặt đương vui sướng bất chợt dâng lên một tia thất vọng, dẫu vậy đối phương vẫn chưa mở lời từ chối, hắn không thể nề hà, chỉ có thể cáo từ rồi đứng dậy rời đi.

Về đến nhà, Bạch Lâm đã cạn kiệt tinh lực, hắn thật sự không biết tại sao cuối cùng lại đến bước đường này. Vốn dĩ bây giờ là thời điểm để hắn xuân phong đắc ý, ai ngờ trong thoáng chốc liền như biến thành một con chó rơi xuống nước.

Rốt cuộc đã đi nhầm bước nào?

Không nên lập tức an bài kế hoạch với quy mô lớn như vậy, liên tiếp cho xây dựng ba cái nhà xưởng cực lớn và hoành tráng, trực tiếp đem toàn bộ tiền bạc trong nhà đổ dồn vào đó. Kế tiếp còn tiếp nhận cục diện rối rắm từ tay Tần Quý, hiện giờ vải dệt từ bông căn bản còn chưa khởi công mà nguyên liệu thô đã về hai ba chuyến, chất đầy trong kho hàng nhưng không có biện pháp xử lý. Ai kêu lúc trước hạ bút kí kết hiệp định mỗi tháng phải nhập hàng không được thiếu với số lượng cố định.

Ngoài ra hắn còn tiếp nhận một đám nhân công rành nghề bên phía Tần Quý đưa sang, trong số đó có nhiều loại người hỗn tạp trộn chung với nhau. Bọn người này vừa đến xưởng mới làm một ngày thì ba ngày phải ngồi ở không, đã vậy còn yêu cầu Bạch Lâm chi trả tiền công cao, không đồng ý liền kéo bè kết phái gây náo loạn trong xưởng dệt. Bạch lão gia vừa nhớ tới những người này liền cảm thấy đau đầu không thôi.

Ngay cả tên nhi tử không nên thân nhà mình cũng bắt đầu trộn lẫn với cái đám không ra gì ngoài kia, quả thực khiến người ta không muốn sống nữa.

Bên phía bến tàu nhiều nhất chỉ có thể kéo dài đến ngày mai, La huyện lệnh ngày mai mới cho hắn một lời hồi đáp, cũng không biết có thể được như ý nguyện hay không. Mọi việc đổ dồn khiến hắn trở tay không kịp, Bạch Lâm cứ thế uể oải nằm liệt trên ghế, cả người trở nên vô lực.

Đúng lúc này Bạch lão thái gia ra tới, nhìn bộ dạng thảm hại này của Bạch Lâm, ông nhịn không được cất tiếng chỉ trích.

- Bảo ngươi không cần lăn lộn ngươi càng muốn lăn lộn, đã vậy còn lăn lộn một phen lớn như vậy. Hiện tại thì tốt rồi, cưỡi lên lưng cọp rất khó leo xuống chứ gì.

- Cha, hiện tại nói đến chuyện này thì có ích lợi gì, sự tình đều đã đi đến nước này...khụ khụ khụ..

Bạch Lâm yếu ớt che ngực ho khan.

Vốn dĩ thân thể của hắn không được tốt, từ sau khi tỉnh lại vẫn dốc sức liên tục bôn ba. Hiện giờ áp lực vọt tới từ bốn phương tám hướng, đầu óc của hắn lại suy nghĩ quá nhiều thành ra có chút chống đỡ không được.

Bạch lão gia dù tính tình độc đoán đến thế nào cũng không có biện pháp nhìn nhi tử của mình phá hỏng thân thể của bản thân. Nhưng hôm nay nhà họ Bạch đã đi đến tình trạng này, Bạch Lâm dùng mọi cách cố gắng xoay chuyển thế cục, còn có mấy ngày gần đây ông luôn mơ thấy đủ loại dấu hiệu khiến ông nhịn không được đáy lòng bất giác sinh ra cảm giác hốt hoảng, luôn có một loại cảm giác nói không nên lời xuất hiện. Dù vậy tính cách của Bạch lão thái gia xưa nay luôn ưa thích đem những việc sai trái đổ lên đầu người khác, cứ thế ông tiếp tục buông lời oán giận.

- Lâm nhi a, ta luôn luôn không mong muốn ngươi dốc hết sức mưu toan tính kế như vậy, quá không đáng giá. Ta nói ngươi rồi, lúc trước tùy tiện chọn một cái nghề gì đó mà làm, làm nhiều năm thì cũng kiếm được ít tiền sinh hoạt nhưng ngươi ngoan cố chạy đi làm tơ tằm, một hai phải trêu chọc tới Sở Phong. Ngươi tốn nhiều công sức và thủ đoạn như vậy, cố tình đem thân thể của mình làm vật hy sinh, này không phải là tự tìm đường chết hay sao?

Việc này Bạch Lâm bị Bạch lão thái gia đem ra nói tới nói lui rất nhiều lần, hôm nay đang bế tắc lại nghe phụ thân nhắc tới, vả lại mấy ngày gần đây việc này chồng chất việc kia đổ dồn lên đầu, hoả khí đùng đùng bốc thẳng lên não khiến Bạch Lâm không thể chịu được nữa, hắn hướng về phía Bạch lão gia gân cổ quát thật lớn:

- Nói đi nói lại mãi ông không thấy chán sao? Lúc trước căn bản ta không tính toán đem bản thân đặt vào bên trong kế hoạch, đó là việc ngoài ý muốn ông có hiểu hay không?....... Ta làm sao biết được Sở Phong sẽ trở tay đem ta kéo xuống thuyền, bằng không có ai ngu xuẩn như vậy, thiết kế bẫy rập còn đem tính mạng của bản thân để vào......khụ khụ khụ khụ...

- Aiiiii, ta nói lúc trước ngươi không nên chạy đi trêu chọc Sở Phong, cứ thanh thản ổn định mà sống qua ngày cũng sẽ không thua kém ai, hiện tại thì tốt rồi.......

- Ông còn dám nói ta?? Lúc trước không phải tại ông ở trước mặt hắn nói lỡ miệng thì ta cũng đâu cần phải nghĩ ra cái kế khiến hắn rơi xuống nước để mình làm anh hùng cứu hắn lên. Nếu không tại ông hắn sẽ biết được chân tướng sao, không tại ông ép đến nỗi hắn phải rời đi sao? Nếu ngày đó hắn không rời đi thì ta cũng sẽ không chạy theo hắn hồ nháo, càng sẽ không khiến A Khải động thủ giết chết hắn..!!

Bạch Lâm không nhẫn nhịn nữa, hắn tức giận đối với Bạch lão thái gia rống lớn.

Áp lực đè nặng trên vai hắn mấy ngày nay cũng bùng nổ ngay tại giờ phút này, Bạch Lâm cuồng loạn quát thẳng vào mặt Bạch lão thái gia, trút giận lên người phụ thân của chính mình.

- Bây giờ đến nước này cũng chỉ biết oán trách ta, mấy năm nay khi ta trở về chưa hề thiếu ông một phân một hào nào. Khi ta bệnh nằm liệt trên giường mấy năm ông làm thế nào quản cái nhà này? Nhà cũ cũng không còn, cửa hiệu kinh doanh nằm mặt tiền đều bị ông bán cho người khác, tiền thuốc điều trị cho ta ông cũng không chi trả nổi, ông nhẫn tâm trơ mắt nhìn ta chết....... Ông nhìn xem tôn tử bị ông dạy thành cái bộ dáng gì, mượn tiền người ta, nghe lời người ta xúi giục đi hạ dược nữ nhi nhà lành. Bây giờ nhà họ Bạch bốn bề thụ địch, ông cho rằng ông không hề sai một chút nào có đúng không?!!!

Đã bước qua cái tuổi nửa trăm, sự trầm ổn của Bạch Lâm vào lúc này đã hoàn toàn hỏng mất.

- Nếu không phải ta còn có thể tỉnh lại, nhà họ Bạch còn có thể chấn hưng một lần nữa hay sao? Ông cho rằng khi ông đi trên đường, mỗi một người nói lời a dua nịnh hót với ông là đang nể mặt ai? Đều tại ông, lúc trước không đem chuyện ta tính kế Bạch Phong đi ra ngoài tọc mạch thì hắn sẽ không rời đi, Bạch gia sẽ không đi đến bước đường cùng như ngày hôm nay!!

Bạch lão thái gia thấy con trai trở nên điên khùng như thế, lại tự biết bản thân đuối lý, trong khoảng thời gian ngắn cũng không dám lên tiếng nữa, cứ thế ông giả điếc, mặc kệ Bạch Lâm ở trong phòng phát điên mắng to.

Hai người trong phòng ngàn lần không ngờ tới bên ngoài tiểu viện có một bóng hình đã đứng chết lặng ở ven tường rất lâu, người này đã nghe thấy hết toàn bộ cuộc đối thoại gay gắt giữa hai phụ tử bọn họ.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.