Chương trước
Chương sau
Châu Thư Nhiên ngủ suốt từ trưa đến tận 6 giờ chiều mới dậy. Lúc cô tỉnh dậy, mơ mang quơ tay sang cạnh tìm thứ gì đó quen thuộc để ôm thì mới phát hiện bên cạnh đã trống không. Cô giật mình vội ngồi dậy, vỗ vỗ mặt cho tỉnh ngủ rồi nhìn xung quanh căn phòng, thấy không có ai tự nhiên trong lòng Châu Thư Nhiên hiện lên cảm xúc gì đó có phần hơi buồn bã. Cô vội đứng dậy để tìm kiếm Bạch Tử Hàn thì mới phát hiện trên người mình giờ đây còn mỗi quần áo lót! Mặt Châu Thư Nhiên bỗng chốc đỏ lên, cô thầm mắng chửi Bạch Tử Hàn là cái tên biến thái nghìn lần rồi mới bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh. Lúc đi ra, người cô chỉ cuốn một cái khăn tắm của khách sạn, Châu Thư Nhiên định tìm vali mới biết vali đang để chỗ quản lý Đường. Cô tặc lưỡi một cái đầy bất mãn rồi mở tủ đồ ra, lấy tạm chiếc áo sơ mi đen đắt tiền của Bạch Tử Hàn mặc tạm.

Ở bên ngoài, Bạch Tử Hàn đã dậy từ lâu. Anh phát hiện bên cạnh mình là Châu Thư Nhiên đang ngủ say sưa, lông mày anh khẽ nhíu lại nhìn rồi đưa tay kéo cô sát lại nhéo má như thói quen. Nhéo vài cái má của cô đã ửng hồng khiến anh không nhìn được mà cúi xuống gặm nhấm đuôi môi đỏ xinh xắn của Châu Thư Nhiên, tiện tay, anh xé luôn bộ quần áo cô đang mặc trên người, lấy chăn đắp lại cho cô rời bước xuống.

Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa. Đây là khách sạn tư nhân và còn là tầng cao nhất cho khách VIP, nhân viên bình thường sẽ không bao giờ được bước quá phạm vi thang máy để vào hành lang, nếu cần sẽ phải báo trước, người ngoài thì lại càng không thể bước vào thang máy. Trừ khi nếu là khách hàng VIP quen thuộc thì sẽ được lên tầng này. Nếu thế thì người ngoài kia còn ai khác... Bạch Tử Hàn nhếch miệng cười, nhìn cô gái đang nằm trong chăn ngủ rồi anh mở cửa bước ra.

Khi cánh cửa phòng vừa mở, gương mặt quen thuộc đã hiện ra trước mắt. Anh không nói nhiều liền ngồi xuống chiếc ghế sô pha gần đó một cách thoải mái, lấy thuốc hút rồi liếc qua người đứng kia

"Con không có thói quen trải thảm đỏ đón khách "

Kim Hạ Như nghe con trai mình nói vậy bà ta tức đến xì khói, tiến lại gần ghế ngồi xuống trầm giọng

"Ăn nói với mẹ kiểu vậy à? "

"Có việc gì không? Có vẻ như làm Bạch phu nhân rất rảnh phải không? " Giọng anh vẫn hờ hững, thái độ không quan tâm này đã làm Kim Hạ Như ngồi đối diện không nhịn được đập mạnh túi sách lên bàn

"Con... ý con là gì? "

Người đàn bà này diễn tốt thật! Anh cau mày khó chịu đáp lại

"Nhanh lên, Bạch phu nhân không có nhiều thời gian đâu... "

Nghe thấy vậy bà ta mới giật mình gấp gáp hỏi:

"Số thuốc EXM con cho mẹ một ít được không? "



"Cũng nhanh thật! Đã thử luôn rồi cơ à? "

Nhìn vẻ mặt Kim Hạ Như sốt ruột không thôi, Bạch Tử Hàn lại vô cùng hứng thú, ung dung hút điếu thuốc khác

"Con không cần quan tâm nhiều! Mẹ biết lần này lô hàng thuốc qua tay con có EXM, làm ơn cho mẹ một ít thôi... con nể tình mẹ con với cả tổ chức đấy thuộc về con thì lấy một ít cho mẹ có sao đâu? " Bà ta hiện giờ đang rất cấp bách. Mục đích bà ta đến đây là để lấy được thứ thuốc đó trong tay con trai bà nên khi ở nhà Kim Hạ Như đã bày ra bao nhiêu kế hoạch.

Bạch Tử Hàn vẫn trầm ngâm hút thuốc, anh ta biết Kim Hạ Như là một con nghiện nặng và chính vì thế anh đã cho người để bà ta tiếp xúc và nếm thử vị của EXM. Đừng trách anh ta độc ác mà hãy trách người đàn bà đang ngồi đối diện anh ta là một con người lòng tham không đáy và tất nhiên coi cả tính mạng của người thân là cỏ rác.

"Đi tìm chồng bà đi, chẳng phải bà luôn tự hào khi ngồi lên cái ghế Bạch phu nhân thì bà muốn gì ông ta chả cho? "

"KHÔNG ĐƯỢC! "

Nhắc đến Bạch lão gia, Kim Hạ Như sợ hãi đứng bật dậy quát lớn. Bà ta không thể để cho người ngoài biết được bản thân đường đường là Bạch phu nhận lại chính là một con nghiện! Nếu chồng bà mà biết chắc chắn sẽ không tha.

Đối mặt với Bạch Tử Hàn độc ác và sắt đá, bà ta liền đầu hàng. Kim Hạ Như đến trước mặt anh quỳ xuống, lông mày của anh cũng nhướn lên đầy thích thú. Không ngờ người đàn bà kiêu ngạo này lại vì thuốc mà quỳ xuống cầu xin. Phải công nhận bà ta diễn rất giỏi và chịu đựng tốt!

"Tôi không có điên mà về nước cầm theo thuốc phiện trong người. "

"Nhưng mà con có thể nhờ người đưa cho ta mà... "

"Bà đang cần tôi giúp hay là bà đang muốn lợi dụng tôi? "

Kim Hạ Như vẫn quyết không buông bỏ, bà ta lúc này đã chịu hết nổi rồi. Trước khi đến đây bà còn giữ được lý chí và bình tĩnh nhưng ngay khi đối mặt với Bạch Tử Hàn bà ta lại không còn giữ được bản thân, cấp bách xin

"Con phải hiểu cho mẹ, mẹ không muốn lợi dụng con... Mẹ tin chỉ cân một cuộc gọi của con thì số thuốc chắc chắn sẽ đến chỗ mẹ an toàn! "



"Tôi chỉ là người đứng giữa các cuộc giao dịch chứ không phải là người sản xuất hay mua hàng. " Anh lạnh lùng đứng dậy định đi vào phòng thì lúc này cánh cửa phòng mở ra.

Bên trong Châu Thư Nhiên bị tiếng ồn bên ngoài thu hút, cô nghĩ Bạch Tử Hàn ở ngoài nên mở cửa ra ai ngờ thấy được một màn này. Đặc sắc thật...

"Cô... cô là ai? "

Kim Hạ Như nhìn thấy người thứ ba xuất hiện, chân tay bà ta run rẩy chỉ vào Châu Thư Nhiên hỏi. Việc đột nhiên cô tỉnh dậy rồi ra khỏi phòng khiến Bạch Tử Hàn cũng khá bất ngờ, anh gạt phanh cánh tay đang chỉ vào cô của bà ta, giọng lạnh nhạt đuổi rồi quay ra chỗ Châu Thư Nhiên đang đứng ngơ ngác nhỏ giọng hỏi:

"Sao không ngủ nữa? "

Cô thuận thế lao vào vòng tay đang dang ra của anh, mắt vẫn nhìn Kim Hạ Như "Không ngủ được nữa... "

Anh khẽ xoa xoa đầu tóc làm mái tóc của cô vừa chỉnh xong lại rối tung lên như cũ. Cô liếc lên lườm anh một cái rồi cất giọng nói với Kim Hạ Như đang quỳ gối ở sàn nhà

"Cháu là Châu Thư Nhiên! "

Giọng nói nhẹ nhàng của cô vang khắp căn phòng nhưng lại khiến cho bà ta cảm giác sợ hãi, bà ta lo sợ chuyện vừa nãy sẽ bị bại lộ. Nếu tin này đồn ra ngoài thì bà ta sẽ không sống nổi nữa. Nhưng ở đây chỉ có mình Kim Hạ Như thì làm sao dám tác oai tác quái trên địa bàn của Bạch Tử Hàn được? Bà ta khẽ đưa mắt ghi nhớ khuôn mặt Châu Thư Nhiên rồi đứng dậy cắn vào lưỡi để giữ bình tĩnh, lấy lại dáng vẻ quyền quý, sang trọng như chưa có gì, giọng nói cũng nhẹ bẫng

"Vậy mẹ về đây Tử Hàn và... hẹn gặp lại cô Châu! "

Từ 'cô Châu' cuối cùng được bà ta đặc biệt nhấn mạnh như muốn thay cho lời cảnh cáo. Bạch Tử Hàn không lên tiếng, ánh mắt anh lướt qua bà ta mang tia cảnh cáo rồi nhìn xuống cô mèo nhỏ đang dụi dụi đầu trong lòng. Nếu hôm nay chẳng hạn Châu Thư Nhiên biết được chuyện gì thì ngày mai mẹ anh sẽ ra tay! Bà ta tuy ngu ngốc nhưng luôn cảm giác bất an nên sẽ ra tay rất nhanh. Châu Thư Nhiên thì vẫn không để tâm nhiều, vẫy vẫy tay chào Kim Hạ Như rồi nhìn lên Bạch Tử Hàn

"Anh ôm chặt quá! "

"Ừ "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.