Cứ thế, hai người đứng ôm nhau một lúc lâu mới buông ra. Bạch Tử Hàn không nói tiếng nào vào thư phòng đóng cửa lại để Châu Thư Nhiên mặt ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì ở một mình trong phòng khách. Mãi lúc sau cô mới hậm hực đi vào phòng ngủ
"Cái tên nóng lạnh đa cảm xúc! "
Nói rồi cô lấy điện thoại ra gọi vào một dòng số quen thuộc, điện thoại kêu được một lúc lại hiện lên giọng nói nhẹ nhàng của tổng đài rồi rơi vào im lặng. Cô bấm gọi một lần nữa cũng cùng kết quả. Vừa để điện thoại sang một bên cô vừa ngẫm nghĩ. Tại sao mẹ nuôi và dì cô không bao giờ nghe điện thoại của cô từ khi cô sang Anh? Lúc trước Châu Thư Nhiên cũng đã nghĩ đến trường hợp xấu nhưng rồi lại có tin nhắn báo bình an, dặn dò được gửi đến từ người thân nên cô cũng giảm bớt lo lắng, giờ về nước lại không liên lặc được. Nghĩ ngợi một lúc Châu Thư Nhiên đứng dậy, lấy cái thắt lưng ban sáng của cô để biến chiếc áo sơ mi dài của Bạch Tử Hàn trở thành chiếc váy. Xong, cô cầm khẩu trang và chiếc kính râm lên dùng số máy bàn gọi taxi. Nếu không liên lạc được thì Châu Thư Nhiên sẽ gặp trực tiếp!
Đi taxi từ khách sạn đến ngôi nhà 5 năm trước cô sống mất khoảng chừng 40 phút. Đặt chân đến nơi ở cũ, cô bị vẻ ngoài của nơi đây làm cho ngạc nhiên, thật sự là một thay đổi quá lớn! Châu Thư Nhiên nhanh chóng đi vào con ngõ quen thuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-dien-vien-nho-cua-ong-trum/2919557/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.