Bạch Tử Hàn đang trên đường lái xe về Bạch gia vì hôm nay anh chợt quên mất một tập tài liệu ở phòng mình. Bản thân thì chán ghét nơi đấy đến cực điểm nhưng vẫn phải cắn răng về lấy không thì mẹ anh sẽ lại lục lọi đồ xong cầm mất!
Trong Bạch gia lúc này người người chuẩn bị đồ, lai dọn sàn nhà cửa kính không nghỉ ngơi. Đã 4 năm rồi Bạch thiếu mới quay lại Bạch gia, tuy bây giờ là nửa đêm nhưng ai nấy vẫn rất bận bịu với công việc như lúc sáng.
Kim Hạ Như thì tự mình vào bếp, bà muốn nấu cho con trai những món anh thích để lấy lòng với lại tâm trạng bà đang vui vẻ.
Ngoài kia, Bạch lão gia ngồi chơi cờ với con trai cả và con dâu, không khí căng thăng cũng rất yên tĩnh nhưng những người xung quanh thì đã tất bật chuẩn bị đủ loại. Còn ở trên cầu thang là Bạch An Nhi đứng hút thuốc. Nãy cô hút dưới kia thì bị Bạch lão gia quát đuổi ra chỗ khác nên phải lên tạm cầu thang, chả biết vì đâu mà tự nhiên cô trở thành kẻ nghiện thuốc lá nặng, ngửi mùi đã thấy thèm.
'Kít'
Tiếng phanh xe ngoài cửa vừa dứt, Bạch lão gia cùng Kim Hạ Như trong bếp đã kích động chạy ra ngoài đón người bỏ lại Bạch Thụy Phong mặt đen xì ngồi ở ghế. Bạch An Nhi cũng dập thuốc rồi rón rén đi sau ba và dì để chào mừng người trong mộng của cô.
Bạch Tử Hàn bước xuống, bộ quần áo thể thao thoải mái vẫn không giảm bớt vẻ đẹp trai, phong độ của anh. Kim Hạ Như bà ta bắt đầu rơi nước mât định tiến lên ôm lấy con trai bày tỏ sự nhớ nhung thì Bạch An Nhi đã nhanh hơn một bước, chạy qua dẫm lên váy bà rồi lao đến ôm Bạch Tử Hàn
"Chào mừng anh hai về nhà! "
Lần này anh không gạt cô em gái này ra mà xoa đầu, bước thẳng vào nhà mặc kệ hai khuôn mặt hai người già nào đó tối đen.
"Thật là... KHÔNG COI AI RA GÌ! "
Thấy chồng tức giận, Kim Hạ Như vội vàng xoa xoa ngực ông, giọng vẫn nhỏ nhẹ can ngăn
"Lão gia, ngài đừng nóng, thằng bé trước giờ đều vậy mà.... em sẽ bảo ban nó sau! "
"Bà cứ chiều nó vậy? Thằng đấy nên để tôi đập cho trận mới được! "
Mặc kệ hai người già diễn thân tàn này nọ, Bạch An Nhi trễ môi khinh thường rồi đi vào. Cái kiểu diễn này xem nữa nôn mất, để "Lô giả tạo" ngồi trong nhà kia diễn còn đỡ hơn!
Trên bàn ăn to ở căn phòng xa hoa, 6 người dường như đang đấu mắt vậy. Thấy không khí căng thẳng, Lô Uẩn Uẩn thân là con dâu nhẹ nhàng lên tiếng phá giải bầu không khí
"Mọi... mọi người ăn đi, món này do mẹ làm nhìn ngon quá! "
Kim Hạ Như khuôn mặt dãn dần ra, nở nụ cười tự mãn rồi đưa đũa gắp cá bỏ vào bát Bạch lão gia
"Lão gia, ăn thử món em làm xem... "
"Ừm... rất ngon! Nhưng từ giờ chẳng cần vào bếp nữa, chỉ là một bữa ăn thường nên không bắt buộc bà nấu! "
"Ba nói vậy là sai rồi... thường là thế nào được? Con nghĩ nên mở tiệc thì hay hơn, dù sao món ăn của đầu bếp nổi tiếng thế giới vừa sạch lại còn an toàn... phải không dì? "
Nụ cười trên miệng Kim Hạ Như dần cứng ngắt, bà ta lúng túng chỉnh lại tóc mình, làm sao mà ngu đến mức không hiểu ý của Bạch An Nhi được chứ?
"Phải phải, An Nhi nói đúng, sau nên mở tiệc ông nhỉ? "
Lần này đã chọc đến Bạch lão gia, ông lườm con gái mình rồi "hừ" lạnh tỏ ý ghét bỏ. Bạch Tử Hàn vẫn giữ bộ dáng ung dung ăn uống mặc kệ mấy người còn lại đang ngồi nhìn.
Kết thúc bữa ăn đầy "gian nan" , anh lên phòng mở khóa rồi nhanh chóng lấy tập tài liệu rồi đi. Lúc ra Bạch An Nhi còn nhõng nhẽo đòi tiễn nhưng anh chỉ cười vẫy tay chào rồi đi, ngó lơ toàn bộ người khác trong phòng khách.
Cánh cổng vừa đóng lại, một tiếng 'choang'vang lên, cả bộ tách trà xui xẻo nằm vỡ lênh láng trên nền nhà dọa cho Kim Hạ Như với Lô Uẩn Uẩn sợ khiếp người không dám nói gì. Bạch Thụy Phong thì biết ba mình đang tức giận vì chuyện gì nên cũng mặc kệ coi như không thấy. Cô con gái Bạch An Nhi thì ngay sau đó cũng lên tầng.
Kim Hạ Như lại là người dỗ dành chồng, bà ta biết rõ hôm nay con trai về chắc chắn trên dưới lại náo loạn nhưng cũng đỡ hơn mấy lần trước...
"Lão gia... ngài bớt giận... để tôi pha cho chén trà thảo mộc uống... "
Bạch lão gia thở dài, ông khẽ vuốt ve bàn tay vợ mình, giọng nói có chút hòa hoãn hơn
"Khổ cho hai thân già chúng ta, lo cho bọn trẻ mà chẳng đứa nào vừa lòng! "
Kim Hạ Như mỉm cười rồi nhanh chóng đi vào bếp nấu trà, bên ngoài Bạch lão gia cũng đứng dậy lên thư phòng. Lô Uẩn Uẩn khẽ huých tay chồng mình, ý muốn anh lên cùng an ủi ba và lại có thêm cơ hội ghi điểm trong mắt ông thì sao?
Phòng khách bây giờ còn lại vài người giúp việc và cả Lô Uẩn Uẩn, cô ta vừa lướt điện thoại vừa hát. Hoạt động hôm nay không ngờ lại tăng danh tiếng cho cô ta, con bài Châu Thư Nhiên cũng không đến nỗi bỏ đi nhỉ? Vừa nhắc đến Châu Thư Nhiên, cô ta lại vừa sắp xếp kế hoạch nên lợi dụng như nào cho vừa ý, dù sao tiếp xúc qua tuy nhìn dễ bắt nạt lại ngu ngơ nhưng ăn nói vô cùng "cứng". Đang liên miên suy nghĩ, Bạch An Nhi từ trên tầng xuống, diện một bộ váy đen hai dây bó sát và cầm theo chiếc túi da nâu của Channel. Lô Uẩn Uẩn cũng nghe thấy bước chân, tính không quan tâm nhưng thôi thì là chị em chồng nên chào hỏi tiếng, cô ta vừa ngẩng đầu thì ánh mắt va phải chiếc túi Channel da nâu, ánh mắt lóe lên tức giận
"Bạch An Nhi! Đứng lại! "
"Chị quát ai đứng lại? Thích ăn đánh nữa à? "
Đứng trước Bạch An Nhi đầy đe dọa và nguy hiểm, Lô Uẩn Uẩn cũng không dám manh động vì dù sao đây là người cô ta đánh không lại!
"Không phải. Túi sách này... của chị đúng không? "
Bạch An Nhi nhếch miệng cười đầy khinh thường, cầm chiếc túi sách giơ ra trước mặt Lô Uẩn Uẩn giọng mỉa mai
"Của chị á? Con mắt nào thấy của chị? Chị nghĩ tôi thèm vào mấy cái đồ mà người khác dùng qua rồi à? "
Bị sỉ nhục liên tiếp, Lô Uẩn Uẩn tức giận bộc phát sự khó chịu của bản thân
"Ý em là gì? Đồ dùng qua là sao? Túi sách này chị mua giá 2 triệu, nếu em muốn thì chị sẽ mua cái khác cho em chứ thói lấy đồ này em đừng học theo! "
Cô ta vừa dứt lời, Bạch An Nhi ném chiếc túi xuống đất, dẫm liên tiếp lên trước ánh mắt ngỡ ngàng đầy tức giận của Lô Uẩn Uẩn
"Chị thấy tôi giống người mà cái túi 2 triệu cũng phải đi ăn trộm à? Thấy 2 triệu mà chị tiếc không, nó nằm dưới chân tôi này! Tiếc quá thì cúi đầu mà nhặt! "
Nói xong không đợi Lô Uẩn Uẩn phản ứng, Bạch An Nhi vênh mặt đi luôn.
Trong phòng bếp, Kim Hạ Như vừa pha trà vừa thấy kì lạ. Bình thường con trai bà đâu có thích tiếp xúc với Bạch An Nhi, sao bây giờ lại còn xoa đầu với để cô ta làm nũng. chẳng lẽ sau lưng bà có chuyện gì bà không kiểm soát được ư? Đang suy nghĩ thì chuông diện thoại bà reo lên, thấy số hiển thị bà ta liền bấm nghe
"Phu nhân, người bà cần điều tra tôi đã điều tra xong rồi! "
"Cảnh cáo cô ta chút để lần sau biết Bạch phu nhân là ai? "
"Vâng! "
Kết thúc cuộc nói chuyện, bà ta bưng khay đựng trà ra ngoài, gương mặt lấy lại vẻ tươi cười, hiền lành như mọi khi. Bước qua mặt Lô Uẩn Uẩn, ba ta khẽ liếc một cái rồi đi thẳng lên tầng không muốn quan tâm thêm.
Lô Uẩn Uẩn cũng đợi mấy phút rồi mới lên tầng trên. Sau khi khóa cửa phòng, cô ta liền đi vào phòng đựng túi sách, nhìn thấy chiếc túi giống của Bạch An Nhi dẫm lúc nãy vẫn đang nằm im trên tủ, cô ta cười điên dại, rút cây gậy đánh golf gần đó đập nát toàn bộ tủ kính để túi sách. Lúc Bạch Thuy Phong về phòng, thấy phòng khóa cửa, anh khẽ gõ vài cái rồi đứng chờ.
5 phút trôi qua vẫn không ai ra mở cửa. Anh ta nhờ người quản gia lấy giúp bộ chìa khóa phòng rồi mở cửa đi vào. Vào trong anh khẽ gọi vợ mình nhưng chỉ nghe thấy tiếng cười của cô phát ra trong phòng để túi sách. Sự lo lắng và bất an không ngừng tăng, anh chạy thẳng vào thì thấy vợ mình đang ngồi cười điên dại trên sàn nhà đầy mảnh thủy tinh vỡ vụn, cả phòng đều tan hoang. Bạch Thụy Phong không nói gì cả chỉ quỳ xuống bế Lô Uẩn Uẩn lên đi ra khỏi phòng. Dường như việc này đã quá đỗi quen thuộc...
(*) Toàn bộ đơn vị tiền trong tác phẩm sẽ mặc định theo tệ. Có một số chỗ sẽ ghi rõ là USD.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]