Chương trước
Chương sau
Trên con đường cao tốc lấp ló vài ánh đèn, chiếc xe đen trở Châu Thư Nhiên đang lao đi với tốc độ rất nhanh. Trong xe, quản lý Giai Đường Đường vẫn tiếp tục công việc sắp xếp lịch trình, lâu lâu còn nhận mấy cuộc điện thoại. Châu Thư Nhiên nằm ngủ ngon lành ở ghế sau. Đối với cô hôm nay là một ngày rất vui, còn cả không nhờ cuộc điều tra này thì chị Đường Đường sẽ không gặp lại bạn thân của mẹ chị ấy!

Nhưng ngay ở phía sau, có hai chiếc xe 5 chỗ màu đen đang lao đến với tốc độ kinh người, một trong hai chiếc xe đã bắt đầu tăng tốc vượt lên chiếc xe Kiệt Dã lái.

Vì được rèn luyện nhiều năm và là tay sai thân cận với boss nên khi nhìn qua gương chiếu hậu anh đã sớm cảm thấy được hai chiếc xe đen bám theo sau có vấn đề, đặc biệt khi một chiếc xe tăng tốc, anh ta cũng bắt đầu đánh lái tăng tốc theo, muốn thay đổi lộ trình rẽ qua đường khác để đi. Giai Đường Đường ngồi cạnh cũng cảm thấy hình như tốc độ xe tăng lên rất nhanh nên đã kéo kéo tay áo Kiệt Dã

"Này, đi chậm thôi, Nhiên Nhiên con bé đang ngủ! "

Kiệt Dã mặt lạnh lùng, vẫn tăng tốc dần, vừa đánh lái vừa nhìn qua gương

"Gọi Nhiên Nhiên dậy đi, thắt chặt dây an toàn vào rồi làm theo lời tôi. Chúng ta đang bị hai chiếc xe bám đuôi, gọi luôn cho boss! "

Giai Đường Đường lúc này mới sực tỉnh nhìn qua gương rồi to giọng gọi Châu Thư Nhiên đang mơ mang dậy, gọi xong lấy máy ra ấn gọi vào số Bạch Tử Hàn

"Boss, chúng tôi đang bị bám theo bởi 2 chiếc xe BMW đen không rõ đối tượng... vâng, Nhiên Nhiên vẫn đang trên xe, hiện tại vẫn an toàn! "

Châu Thư Nhiên cũng bắt đầu ngồi dậy, cô cũng cảm nhận rõ chiếc xe phi như bay trên đường nên vội vàng làm theo lời Giai Đường Đường thắt dây an toàn.

Nhưng đang đi, bỗng chiếc xe đen ở xa dừng lại chặn ngang đường, trường hợp này Kiệt Dã đã chuẩn bị sẵn, anh giảm tốc độ rồi đạp phanh làm cho chiếc xe vang tiếng 'kít' lớn, người trên xe như bay về phía trước nay thay tất cả thắt dây an toàn!

Xe đen ở sau cũng dừng lại theo, trên hai chiếc xe, 6 người đàn ông cao to bước xuống trong tay cầm theo một cái gậy sắt, ánh mắt nguy hiển đi gần tới xe. Khi mọi người định ngẩng đầu dậy sau cú phanh gấp thì Châu Thư Nhiên hét lên:

"CÚI HẾT NGƯỜI XUỐNG! "

May phản ứng của cả 3 đều nhanh nên lập tức cúi người. Sau đó đúng như Châu Thư Nhiên suy đoán, cả 6 tên đó cầm gậy sắt đập mạnh vào kính xe ô tô rồi thân xe đến mức chiếc kính rắn chắc không lâu sau bị vỡ toang, vô vàn mảnh thủy tinh rơi xuống. Tên cầm đầu cũng là tên cao to nhất lôi mạnh cánh cửa xe nát bét ra rồi túm tóc Châu Thư Nhiên lôi ra ngoài, Giai Đường Đường hoảng loạn muốn ra cứu thì cũng bị hai tên bên đó kéo ra, Kiệt Dã thì phản ứng nhanh nhạy rút chiếc súng trong hộp đồ của ô tô bắn vào đùi của tên đứng gần mình. Mấy tên kia thấy vậy thì lao đến cầm gậy xử lý nhưng Kiệt Dã là người có súng nên anh ta không sợ, chẳng mấy chốc vài tên đã bị bắn đến mức máu loang lổ. Tên đại ca thì có chút sợ hãi vì kẻ mà dám ngang nhiên dùng súng giết người ở đường phố Dương Hải này chắc chắn không phải kẻ thường. Định xử lý nốt mấy tên còn lại nhưng không may súng hết đạn, Kiệt Dã định lao lên chiến đấu tay không với mấy tên đó thì bên này Giai Đường Đường đã nhặt được cái gậy sắt phi đến chỗ tên đại ca định đánh lén để cứu Châu Thư Nhiên nhưng lại bị hắn chộp được rồi giữ ngược lại, con dao sắt kề lên sát cổ. Lúc này Kiệt Dã bị phân tâm nên đã bị đánh bởi mấy tên còn lại, bọn chúng đang ép Kiệt Dã quỳ xuống thì mới phát hiện thiếu một người. Bất chợt tên đại ca cảm nhận được có một nòng súng đang kề sát sau phần gáy mình, không dám động đậy, hiển nhiên mấy tên đàn em đứng đối diện cũng thấy.

Trước khi bị kéo xuống xe, Châu Thư Nhiên đã bấm mở két an toàn trên ô tô lấy khẩu súng trộm được từ chỗ Bạch Tử Hàn, cô không biết gì về súng nên chả để ý loại này như nào nhưng may ra trong trường hợp này lại có tác dụng

"Bỏ con dao xuống và thả chúng tôi đi! "

Vừa nói cô vừa dí sát khẩu súng vào gáy tên đó. Cảm nhận được đây chắc chắn không phải súng giả và lại một tên có súng thì chắc chắn cây súng còn lại cũng là súng thật! Hắn ta miễn cưỡng vứt con dao, hai tay giơ lên gằn giọng bảo đàn em

"Thả người! "

"Rõ thưa đại ca! "

Vừa thoát được khỏi tay hai tên kia thì đằng sau vang lên một tiếng động lớn, đám người đó vừa nhìn sang hai bên đã thấy một dàn ô tô đen đang vây kín hai đầu đường. Mấy tên đàn em đã sớm run rẩy lắp bắp hỏi người đại ca



"Đại... đại ca... đây là cao tốc... sao có thể... vậy kín được vậy? Chẳng lẽ... chúng ta động nhầm người? "

"Cút! "

Dẫn đầu cả đoàn xe là chiếc xe Bugatti La Voiture Noire nổi tiếng thế giới. Thấy chiếc xe quen thuộc, hai mắt Châu Thư Nhiên sáng lên, cô vội vàng giấu khẩu súng sau lưng rồi mỉm cười chờ đợi chiếc xe đến gần.

Đoàn xe dừng lại, ở chiếc Bugatti La Voiture Noire, Bạch Tử Hàn với bộ quần áo thể thao trắng bước xuống xe, khuôn mặt đầy sát khí nhìn lướt qua cả đám người. Rất nhanh, mấy tên đó đã bị khống chế. Châu Thư Nhiên vui vẻ chạy đến gần chiếc xe sang trọng cũng là "cục cưng" cô ao ước đã lâu. Bạch Tử Hàn đứng bên cạn lời, anh nghe cô gặp nguy hiểm liền đến đây gấp mà giờ đến mới biết sự quan tâm, thích thú của cô đặt hết vào chiếc xe ô tô kia.

Kiệt Dã vội đứng dậy, hơi khập khiễng đỡ lấy Giai Đường Đường đi đến trước mặt Bạch Tử Hàn

"Xin lỗi boss, là tôi không bảo vệ tốt cô Châu!"

"Không phải lỗi của hai người! Tiểu tứ, mau đưa Kiệt Dã và Giai Đường Đường đến bệnh viện gần nhất. Mặc Luân, dọn dẹp hiện trường, xử lý bên chỗ cảnh sát đi! "

Dặn dò xong ánh quay người, tiến đến chỗ cô hái nào đó đang chết mê chết mệt cái ô tô. Giọng đầy tức giận tra hỏi:

"Khẩu súng CZ-75 lấy ở đâu? "

Tuy anh biết rõ cô trộm từ chỗ phòng anh ở nước ngoài nhưng vẫn phải hỏi cho ra lẽ. Tuy nhìn khẩu súng có vẻ thuộc loại mạnh nhưng đây chỉ để trưng chứ có ai dùng dọa người đâu?

Châu Thư Nhiên giật mình theo bản năng giấu khẩu súng lại phía sau, cười hì hì giọng nhè nhẹ nói:

"Tiểu Hàn~ Thật ra chúng ta có thể bình tĩnh nói phải không? "

Hai chữ "tiểu Hàn" làm cho Mặc Luân đứng gần đó rùng mình nhịn cười, hôm nay việc boss làm ầm lên ở đây rất khó giải quyết nhanh nhưng thôi vì chứng kiến cảnh boss bị một cô bé gọi là "tiểu Hàn" nên anh ta sẵn sàng ở lại lâu hơn nghe tiếp, quên... làm tiếp!

Thấy mặt Bạch Tử Hàn càng ngày càng đen, Châu Thư Nhiên vứt luôn cây súng trên tay ra làm cho mấy người đứng cạnh vội vàng hứng lấy còn bản thân thì chạy lại khoác tay ai đó giọng nũng nịu, cái kế này dùng suốt luôn thành công nên giờ cô sẽ áp dụng tiếp! "

"Hàn, thật ra hôm nay tôi đã bị dọa sợ rồi... Anh còn làm vẻ mặt vậy tôi sẽ rất sợ mất! Anh xem đi, tên đại ca đó suýt bẻ gãy cánh tay của tôi lại còn suýt nữa dứt đứt toàn bộ tóc tôi nữa chứ! "

Tên đại ca vừa bị khống chế lên xe liền hắt xì hai cái. Nếu hắn mà nghe được bản thân bị vu oan đến mức vậy chắc tức ộc máu quá!

Anh khẽ thở dài, thật sự đối với cái cô gái này anh không hiểu bản thân nên dạy dỗ sao nữa? Cảm giác giống như... thất bại trong việc giáo dục con? Đùa gì vậy? Cô càng ở bên anh lâu càng học được mấy thói xấu, nào là trộm đồ, nói dối, đua xe, lại còn độc miệng nữa! Châu Thư Nhiên anh hiểu rất rõ, tính tình vô tư, hồn nhiên nhưng cũng hay để bụng, cô ghét ai làm phiền đến mình nhưng lại rất thích làm phiền anh! Bạch Tử Hàn ôm cô gái nhỏ vào lòng, cô bé đến mức anh ôm cảm giác chẳng khác gì ôm một bé mèo con, nhẹ nhàng mà lại còn dễ thương, đôi lúc rất đáng ghét!

"Sau đứng tự tiện nghịch súng biết chưa! Có nghịch thì phải bảo trước để tôi thu dọn hậu quả cho, cũng không cần phải sợ hay gì mà khóc nhớ chưa? "



"Ai thèm khóc! Đồ ảo tưởng! "

"Nếu mà đánh không lại thì cứ hét tên tôi ra nhớ chưa? Tôi dám chắc trong cái Dương Hải này không ai to gan đến mức đụng vào người của tôi! Ai dám động vào em ông đây xử người đó! "

Cô khẽ gật đầu, cảm giác có chút hãnh diện là sao nhỉ? Thì ra cảm giác được ông lớn của Dương Hải che chở là như thế này. Châu Thư Nhiên biết kế hoạch dỗ boss thành công, cô liền buông anh ra chạy đến ghế lái của chiếc xe nhưng chưa kịp mở cửa đã bị một lực kéo lại

"Tôi muốn lái... "

"Không được! Mặc Luân, cho người ném chiếc xe này đi! " Anh thản nhiên ra lệnh khiến cô sốc đến tận óc. Ném sao? Đùa gì vậy chứ?

"Sao lại ném? Không cần thì cho tôi! "

"Không thích cho, tôi là tên hẹp hòi lắm! "

Nghe anh bảo "tôi là tên hẹp hòi lắm" da mặt Châu Thư Nhiên bỗng đỏ ửng, cô không ngờ anh nhớ vụ lần trước, chỉ là nhỡ lưu tên anh là hẹp hòi mà không ngờ còn để bụng. Đúng là tên hẹp hòi thù dai!

"Thế sau này anh mua chiếc xe nào? "

"Em thích chiếc xe nào? " Bạch Tử Hàn không trả lời mà hỏi ngược lại cô

"Nhiều lắm! Nào để tôi kể hết cho. "

"Ừ, cũng tốt! Vậy tôi sẽ biết đường mà né không mua... "

"Này, đứng lại! Ý anh là gì? "

Cô chân ngắn phải đuổi theo sau hỏi anh, Châu Thư Nhiên thầm hận bản thân sao không cao lên chút chứ đứng gần tên này chiều cao như bố con vậy!

Bên kia, Kim Hạ Như nhận được thông báo mấy tay sai bị bắt bèn gọi điện cho một người, giọng lạnh lùng

"Xử lý tên tay sai của cậu đi! Tôi chưa bao giờ để người nào không hoàn thành nhiệm vụ mà sống cả! "

"Bà Kim... Mong bà tha... "

'Tút'

Đầu giây bên kia chưa kịp nói bà ta đã ngắt điện thoại. Nhận được tin đường cao tốc bị một đám người phong tỏa, cảnh sát không can thiệp là bà ta đã tức muốn giết người! Chỉ có Bạch gia mới có năng lực làm nhanh đến vậy, Bạch lão gia thì đi ngủ rồi, Bạch Thụy Phong thì đâm đầu vào công việc còn Bạch An Nhi nhốt mình trong bar rồi, còn người cuối cũng là người khả năng cao nhất là con trai cưng của bà - Bạch Tử Hàn! Nếu con trai bà tra ra bà là người đứng sau thể nào sẽ đến lượt bà ta bị xử lý nên phải rất nhanh cho thủ tiêu mấy tên đã làm! Đúng là nuôi một lũ ăn hại!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.