Một lát sau bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Hương Phỉ khẽ nheo mày rồi trầm giọng lên tiếng:
"Vào đi! "
Khôbg gian lặng im một hai giây thì cánh cửa gõ được mở ra vang kên vài tiếng to rồi đóng mạnh lại. Lô Uẩn Uẩn trên mặt đầy vẻ mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng mỉm cười cúi đầu chào mẹ mình theo phép tắc xong mới ngồi xuống. Thấy cô con gái đáng lẽ ra bà ta nên vui vẻ nhưng sự thật hoàn toàn trái ngược, trên khuôn mặt tuy đã già nhưng vẫn giữ được nét đẹp lạnh lùng vốn có đã tỏ ra rất chán ghét! Phải, bà cực kì chán ghét cô con gái này bởi lý do cô được sinh ra đã là một cái xích nối bà ta với người đàn ông kia.
"Chuyện mà cô cần làm đã làm xong chưa?"
Cô ta vẫn giữ dáng vẻ e ngại với bà, nghĩ ngợi một lúc mỡi khẽ nói: "Con sẽ cố gắng..."
'choang'
Một ly rượu bay thẳng ra cửa vỡ tan. Khi đến gặp mẹ mình cô ta biết thế nào bà cũng sẽ phát điên và hơn thế là trừng phạt theo lối cũ vì việc bà giao cô chưa làm xong.
Vẫn là dáng vẻ cúi đầu nhưng đôi tay hơi run run, Lô Uẩn Uẩn khẽ gọi nhưng đáp lại câu gọi của cô là một khẩu súng ngay trước mắt. Hương Phỉ vẫn giữ dáng vẻ cao ngạo, vứt cho đứa con gái khẩu súng buộc cô phải tự xử lý tội lỗi của mình, đối với bà ta thì đứa con gái này chỉ là một công cụ, dù có chết thì cũng chẳng sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-dien-vien-nho-cua-ong-trum/2919486/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.