Chốn đào nguyên, giờ phút này giăng đènkết hoa, khắp nơi dán đầy chữ hỷ, người lui tới khắp nơi đều tươi cườihớn hở, cực kỳ vui vẻ.
Đủ loại hoa hoa thảo thảo trong đình viện, Bùi Mạch Ninh đang dạy hai ấu tử bì bõm học nói. Hai tiểu anh nhi ngày nào mới còn trắng nõn bọctrong tã lót hiện tại đã bắt đầu tập đi.
Tiểu thân hình trắng trẻo mập mạp ô ô a a bò lên người của mẫu thân bên cạnh, tròng mắt đen tròn lấp lánh nhưsao. Đây là trưởng tử của hai người, không những di truyền được đôi màuhổ phách của Tư Không Thu Trạm mà khuôn mặt của nó cũng lạnh lùng chẳngkhác gì phụ thân.
Hai nhi tử, một đứa yêu phụng phịu ra vẻthâm trầm, một đứa thì thích cười, đặc biệt là thấy người liền thích rồi cười ha hả. Nhưng cả hai đều có chung một đặc điểm, luôn luôn thích cận kề với mẫu thân của chúng.
“Nương nương vù vù.” Tiểu nhi tử cười ‘Khanh khách’, một bên vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên đi tới gần Bùi Mạch Ninh, chu chu cái môi lại.
Bùi Mạch Ninh dở khóc dở cười, nhưng cũng theo lời của nhi tử mà hôn xuống, thuận tiện nói: “Tiểu bất điểm, sai rồi, là yêu yêu, không phải vù vù.”
Tiểu nhi tử cười ‘Khanh khách’ khôngngừng, cũng không cần Bùi Mạch Ninh sửa đúng, tiến thân đến, tự nhiênchơi đùa. Bàn tay nhỏ bé lại không quên níu chặt ống tay áo của Bùi Mạch Ninh không tha, miễn cho vừa bỏ tay ra là mẫu thân lại bị phụ thân vôlương tâm kia kéo đi mất.
Đại ca có đôi mắt màu hổ phách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-diem-vuong-nha-co-the-tu-lung-linh/1408306/chuong-130.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.