Satan mím môi không nói, con ngươi màu xanh nước biển hiện lên sựthống khổ. Sai lầm phạm phải lúc trước vĩnh viễn cũng không cứu chuộcđược, khó trách nữ nhi lại hận ông như thế. Đến ngay cả ông còn thốnghận chính bản thân mình. Nữ tử Phương Đông nhu nhược, thiện lượng nhưvậy mà lại kiên cường sinh hạ nữ nhi cho ông, thậm chí sau khi chết cònthỉnh cầu Địa phủ lưu lại nữ nhi của mình.
Nếu không phải trên người Túc Hinh có huyết thống của Satan, có thể trởthành Tử Thần của Địa Phủ, thì lúc này, Túc Hinh sẽ không thể đứng trước mặt hắn được.Quá hồi lâu, Satan mới cười khổ một tiếng nói: “Còn à, vì ngàynày, ta đã chờ lâu lắm rồi. Ta không để cho bọn họ muốn làm gì thì làm,vị trí này để lại cho con thì ta mới có thể buông tay được. Ta cũng muốn đi tìm mẫu thân của con, đợi nhiều năm như vậy, chính vì muốn xử lý mọi thứ một cách tót đẹp, ta mới yên tâm rời đi.”
Túc Hinh mở to mắt nhìn ông ta, nhưng không lên tiếng. Cuối cùng,Satan đành thở dài, vỗ vỗ bờ vai nàng, sau đó xoay người rời đi. Nhìnbóng lưng rời đi kia, tiêu điều như vậy, hiu quạnh như vậy, khiến nàngcảm thấy lòng mình thật chua xót.
“Huynh nói xem, có phải ta quá xấu xa, nói ra toàn nhừng lời cay độc rồi không?” Thật lâu sau, Túc Hinh đột nhiên mở miệng, cúi đầu, thanh âm quanh quẩn trong đêm tối.
Thân ảnh đứng nãy giờ trong góc bước ra chậm rãi đi về phía nàng, ômnàng vào lòng, vươn tay ra vuốt ve đầu nàng, thấp giọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-diem-vuong-nha-co-the-tu-lung-linh/1408305/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.