🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tối muộn hôm đó

Cánh cửa phòng thí nghiệm trong vườn từ từ mở ra, làm ánh đèn mờ dần tràn vào phòng. Sáu đó thì có một bóng người cầm một chiếc đèn đi vào, bóng người đó cứ thế đi thẳng tới một góc khuất của căn phòng, sau đó lấy sách trên kệ xuống xếp trồng lên nhau. Sau đó hắn đứng lên trên trồng sách đó, hắn cẩn thận nhìn xung quanh rồi quay lên gỡ một mảng của trần nhà ra, để lộ một khoảng trống trên đó. Hắn trèo hẳn lên trên đó. Hắn lục đục một lúc rồi trèo xuống với một cái túi, khi đã trèo đượm hẳn xuống thì hắn cầm cái túi đó lên và cười. Trong lúc hắn đang nở một nụ cười quỷ dị như vậy thì bỗng có tiếng người nói:

- Hóa ra đó là chỗ dấu hai loại bột chết người đó à!

Sau câu nói đó thì có ánh đèn rọi vào, người hắn làm hiện lên khuôn mặt hắn, là ông trưởng làng! Ông ta thấy có người thì quay lại để xem là ai, khi định hình được thì trước mắt ông ta là Hồng Nguyệt với Gia Nhĩ cùng một đoàn binh sĩ đang đứng chắn hết cửa. Ông ta thấy vậy cũng không hề hoảng hốt mà vẫn điềm nhiên nói:

- Hai người nói gì vậy?

Gia Nhĩ thấy thái độ của ông ta như vậy thì thở dài một cái, nói:

Ông không cần phải giả vờ nữa, ông là người đã dây ra đại dịch ở vùng này phải không ?Làm sai mà ta làm vậy được chứ?

Cũng không có gì khó cả, ngươi chỉ cần rắc chất độc vào nguồn của sông Giang trên núi Lam Khê là được,từ nguồn đó nước vừa chảy xuống các mỏ muối mà vừa chảy vào cả các quặng khoáng mà!

Ông trưởng làng nãy giờ im lặng, Hồng Nguyệt thấy ông ta không phản ứng thì nói tiếp:

Kết quả điều tra của căn phòng này cũng là một trong những lí do làm bọn ta thấy kì lạ, căn phòng này tuy rất sạch sẽ nhưng pháp y lại nói là mặt của một số quyển sách khá bẩn làm ta thấy rất lạ, hơn nữa là bởi vì ... Căn phòng này quá sạch!

Phải rồi, biết là phòng thí nghiệm thì sạch sẽ nhưng sạch tới mức mà không có một dấu vân tay nào trong

căn phòng này thì quả thực là quá kì lạ rồi đi!



- Vậy nên hai người mới giả vờ như chưa nghi ngờ ta để ta buông lỏng cảnh giác à?

Đúng vậy, bọn ta nghi ngờ nhưng không có chứng cứ cụ thể, hơn nữa ta nghĩ chắc ngươi vẫn còn giấu chất độc nên bọn ta mới giải vờ không nghi ngờ để theo dõi động tĩnh của ngươi, kết quả không nằm ngoài dự đoán cúa ta!

.••

- Sao nào? Nếu ngươi vẫn còn muốn chối cãi thì đưa cho ta cái bọc ở trong tay ngươi thì lúc đó sẽ rõ cả thôi!

Hắn lại im lặng không đáp, được một lúc thì hắn lại nở một nụ cười quỷ dị, nói:

Ta không phủ nhận là mình đã gây ra đại dịch này, nhưng ....

Bỗng giơ tay lên như ra hiệu rồi từ phía ngoài trang viên ùa vào hàng chục tên mặt mày bặm trợn, tay lăm lăm cầm kiếm bao vây lấy binh lính và Hồng Nguyệt với Gia Nhĩ. Đội trưởng của đoàn lính ra lệnh:

Mau hộ giá hoàng thượng và hoàng hậu!

Nghe lệnh họ liền lập tức vây lấy Hồng Nguyệt với Gia Nhĩ ở bên trong chĩa mũi giáo về phía đám người kia. Còn lão trưởng làng lại nói tiếp:

... Đâu phải chỉ có một mình ta làm chuyện thú vị đó.

Hồng Nguyệt nói mỉa:

Ha, không ngờ ông cũng có đồng bọn cơ đấy!



=

Tất nhiên rồi, không thì làm sao mà ta cí thể chuyển nội tạng của đám người kia đi được!

Hóa ra đây mới là mục đích của ông!

Lão trưởng làng lộ rõ vẻ mặt quỷ dị ra, nói:

- Đúng vậy! Nếu bọn chúng đột nhiên mất tích thì khá rắc rối đấy nên ta mới nghĩ ra kế này.

Ra là vậy, nếu họ bị nhiễm bệnh thì ngươi sẽ có thể lấy cớ là cách ly họ để hợp lý hóa sự biến mất của họ,

còn như tình hình bây giờ thì mất một hai người bị nhiễm bệnh cũng chẳng ai để ý được cả phải không?

Phải, nhưng mà kế hích có hơi mất kiểm soát khi mà mấy tên chưa bị nhiễm bệnh cứ muốn báo cáo lên trên triều đình, mà hơn nữa là người lại đích thân xuống đây điều tra. Nhưng không sao, hôm nay các người đã biết bí mật của bọn ta thì đừng ai mong rời khỏi đây! Giết chúng!

Hắn nói xong thì bọn người kia xông lên, các binh lính cũng xông lên đánh với bọn chúng. Hồng Nguyệt và Gia Nhĩ cũng khoibg phải dạng vừa, hai người cũng xông lên đánh ngục hai tên trong đám tay sai rồi lấy vũ khí của chúng tiếp tục hạ đo ván những tên khác, thậm chí còn dư hơi để hỏi han nhau:

Tháu y nói chàng nên tĩnh dưỡng để hồi phục hắn mà?Không sao, cứ coi như là để ta rèn luyện sức khỏe đi! - Gia Nhĩ nói với nụ cười ranh mãnhĐúng là bó tay với chàng!Lão trưởng làng định nhân lúc hỗn loạn thì bỏ chạy, nhưng điều này đã bị Gia Nhĩ phát giác ra. Vậy là chàng trực tiếp nhảy lên đầu một tên tay sai rồi lại lấy đà nhảy thêm một lần nữa làm tên này ngã vất tỉnh nhân sự. Còn chàng thì hạ cánh ngay trước mặt tên trưởng làng, chàng vừa chĩa kiếm vào cổ hắn vừa nở một nụ cười quỷ dị:

- Ngươi định chạy đi đâu?

Tên trưởng làng bị ép vào thế bí liền rút con dao găm trong người ra định đâm tới những đã bị Gia Nhĩ nhanh tay chặn lại rồi cho hắn một chuôi kiếm vào ót bất tỉnh ngay lập tức. Bọn đàn em của hắn cũng đã thất thế trước binh sĩ rồi bị bắt sạch. Vậy là vụ việc về dịch bệnh đã được giải quyết êm đẹp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.