🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chưa kịp để đại phu nói hết câu thì Hồng Nguyệt ngắt lời ngay;

Vậy ngươi có thể tìm ra loại độc trong người chàng ấy không ?Tất nhiên là có thể rồi ạ, nhưng vấn đề là thuốc giải ...

Chỉ cần biết loại độc là được ,còn nguyên liệu để chế thuốc giải và cả việc chế thuốc giải thì ta sẽ lo liệu,ngươi mau xem chàng ấy trúng phải độc gì!

Dạ được, thần làm ngay đây. Mọi người vui lòng ra ngoài đợi một lúc.

Vậy là cả Hồng Nguyệt lẫn tất cả những người khác đều phải chờ ở ngoài cửa, Hồng Nguyệt sốt ruột nên cứ đi đi lại lại trước của. Mọi người ai nấy cũng bồn chồn lo lắng theo, chỉ riêng Lý Cốc Tùng là đang mừng thầm trong bụng, rủa thầm rằng;

Tốt nhất là ngươi sớm chết đi giùm ta! Loại độc đó ấy mà, dễ phát hiện đấy nhưng thuốc giải thì không dễ

tìm nguyên liệu và chế được đâu.

Nhưng bên ngoài thì lại tỏ ra vẻ lo lắng sợ hãi có khi còn hơn cả Hồng Nguyệt, Hồng Nguyệt cũng để ý thấy điều này nhưng vì lo cho tình hình của Gia Nhĩ nên cũng không thèm để ý nhiều tới hắn

Một lúc sau

.........

Thái y đi ra, báo cáo với Hồng Nguyệt :

-

Thưa hoàng thượng, hoàng hậu đã bị trúng độc u linh, tạm thời thần đã châm cứu để ngăn độc lây lan ra, những cũng không kéo dài hơn được bao lâu, cần phải đi tìm nguyên kiệu chế thuốc cải ngay thì may ra mới cứu được hoàng hậu, nếu không e là hậu quả khó lường.

Nguyên liệu cần có những gì?



Thần đã kê khai ở trong tờ giấy này rồi đây ạ, các nguyên liệu này hầu hết có thể tìm được ở những ngọn núi

trong vùng này, lúc trước thần đã từng hái chúng ở đó! - thái y vừa nói vừa đưa cho Hồng Nguyệt tờ giấy.

Hồng Nguyệt cầm lấy tờ giấy, đọc qua một lượt rồi nói với các đại thần:

Được rồi, các ngươi mau đi làm việc mà ta phân phó như hôm qua đi, ta sẽ tự đi tìm nguyên liệu thuốc!Dạ, nhưng thưa hoàng thượng, việc đó quá nguy hiểm, đã vậy còn là ở trong vùng này ....

Các ngươi có nghe ta nói không hả, ta nói được là được! Tất cả mau đi làm việc của mình, ta có thể tự mìnhtìm nguyên liệu được! - Hồng Nguyệt gắt lên với các quan đại thần.

Nhưng rồi nàng như chợt bừng tỉnh lại, hạ giọng xuống và nói:

- Ta không yếu đuối tới mức vậy đâu, các ngươi không cần lo lắng cho ta, ta sẽ về sớm thôi!

Dạ ... Được, chúng thần hiểu rồi! - tất cả các quan đại thần đáp

Thấy các quan đại thần đã đồng tình như vậy, Hồng Nguyệt mới quay qua hỏi thái y:

-Ngươi có thể giúp chàng ấy cầm cự được bao lâu?

Nếu cố gắng thì có thể cầm cự được tới khoảng xế chiều ngày mai, nhưng nguyên liệu thì cần có càng sớm

càng tốt ạ!





Được, nội trong hôm nay ta sẽ tìm đủ!

Nói rồi đại phu đi vào phòng, Hồng Nguyệt lại cất tiếng nói với ai đó:

Nhớ canh trừng thật kĩ cho ta, tuyệt đối không được để ai giở trò trong lúc ta đi vắng!

Rõ! - một bóng người trên cành cây gần đó đáp lại nàng.

Sau đó thì nàng lên ngựa rời đi. Sau đó nàng đã tìm khắp thảy các ngọn núi ở gần đó, chui vào bụi cây để tìm nàng cũng làm, trèo lên vách đá thẳng đứng để hái thảo dược nàng cũng làm. Nàng tìm tới lúc trời đã xế chiều, người ngợm nàng cũng đã đầy bùn đất và vết xước thì cũng đã tìm được gần hết nguyên liệu, chỉ còn thiếu một loại cuối cùng. Nàng lấy ngón tay quyệt ngang một đường ở sống mũi để lau đi mấy vết bẩn ở chỗ đó nhưng lại làm cho nó lem ra thành môt đường dài. Nàng cũng không quan tâm lắm về điều ấy mà lại lấy tờ giấy thái y đưa cho ra, đọc xem nguyên liệu cuối cùng. Nguyên liệu cuối cùng là một loại thảo thược tên hắc luân chi, loại thảo dược này không hiếm, nó mọc trong các hang động có khe suối, nàng đã nhìn thấy được một hang động ở trong núi này mà có một con suối cũng chảy ra từ cái hang đó. Vậy là nàng liền quay lại đó, nàng buộc con ngựa ở một cái cây gần cửa hang rồi một mình đi vào, và quả thực là sâu trong cái hang đó có hắc luân chi, nhưng chỗ này cũng lại là hang ổ của một báo đen rất to nó đang nằm ngủ ngay cạnh đám hắc luân chi, may mà nàng nhìn thấy nó trước khi chạy tới hái đám thảo dược kia. Nàng đáng liều rón rén tiến lại gần chỗ đám hắc luân chi để hai thì không may con báo lại choàng tỉnh dậy và bốn mắt nhìn nhau với nàng. Thôi xong, phen này gay go rồi đây! Con báo nhìn thấy nàng thì liền nhảy chồm tới tấn công nàng, may mà nàng né kịp, nhưng rồi nói lại ngay lập tứ về tới tiếp ngay, nàng lại né tiếp. Thấy không thể cứ né mãi nên nàng lấy con dao găm trong người ra, khi con báo nhào tới thì nàng liền lách qua một bên rồi đâm một nhát sâu vào chân nó làm nó ngã khuyu xuống, không thể đứng lên được nữa mà chỉ có thể nằm một chỗ chầm gừ nàng, nàng thở phào một cái rồi nói:

- Ngươi yên tâm đi, ta không có ý định hại ngươi đâu, ta chỉ muốn hái thảo dược thôi mà!

Con báo dường như nghe hiểu nên chỉ gừ gừ nhẹ trong cổ họng, Hồng Nguyệt thấy vậy thì cũng an tâm hơn mà tới hai thảo dược, khi có đủ lượng cần thiết nàng đứng dậy vươn vai một cái nói:

Cuối cùng cũng gom đủ rồi, về mau thôi nào!

Nhưng vừa định ròi đi thì nàng lại bất chợt nhìn sang con báo, nàng thở dài một cái rồi tiến tới gần nó mà nói:

Hầy, ta cũng không vó ý định làm ngươi thương nặng vậy đâu, cho ta xin lỗi nhé!

Nghe vậy con báo gừ gừ như muốn dọa nàng, nàng lại nói tiếp:

Thôi nào, cho ta xin lỗi mà, để ta cho ngươi ăn rồi chữa trị cho ngươi nhé, thế nào?

Nó nghe thấy vậy thì lại im, không gầm gừ nữa như muốn nói lad đồng ý. Vậy là nàng lấy từ trong túi ra một ít thịt đem theo phòng hờ cho nó ăn. Nó ăn xong thì nàng bôi thuốc và băng bó cho nó, xong việc nàng nói:

-Tạm biệt nhé, ta phải về đây!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.