Hồng Nguyệt sau khi nhìn thấy miếng ngọc bội trên người Gia Nhĩ thì có cảm giác nó rất quen nhưng nàng đã không nhớ đã thấy ở đâu, lúc nào. Trong lúc đang cố nhớ lại thì có tiếng gọi xen ngang vào dòng suy nghĩ của nàng:
- Bệ hạ, người có sao không ? – Gia Nhĩ hỏi với khuôn mặt có chút lo lắng.
- À, ta không sao.
- Vậy có chuyện gì với miếng ngọc bội của tôi thế ạ ? – Gia Nhĩ lại hỏi nhưng khuôn mặt đã vui vẻ trở lại.
- Không có gì, chỉ là ta thấy nó đẹp quá thôi ấy mà. Ngươi đã cảm thấy khá hơn chưa?
- Tôi cảm thấy khá hơn rồi, cảm ơn bệ hạ đã quan tâm.
- Thế thì tốt rồi, cố gắng tĩnh dưỡng cho tốt, khi nào hồi phục thì tới gặp ta, ta sẽ sắp xếp cho ngươi một thầy dạy học, ta đã nói sẽ sắp xếp cho ngươi một công việc nhưng trước mắt cần trau dồi thêm kiến thức và kĩ năng cho ngươi đã.
- Cảm ơn bệ hạ đã ban ân, nếu không còn gì, tôi xin phép cáo lui.
- À, nếu trong cung thấy buồn chán quá thì ngươi có thể tới chỗ ta để trò chuyện với ta cũng được.
- Cảm ơn bệ hạ, nhưng … có chắc là được không ạ, bệ hạ bận như vậy…
- Không vấn đề gì đâu mà, ngươi có thể tới đây mỗi ngày cũng được!
- Vậy thì từ giờ tôi xin phép được làm phiền người.
Nói rồi Gia Nhĩ đi ra, chỉ còn một mình Hồng Nguyệt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-de-hom-nay-sieu-long-roi/3738103/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.