Quản gia Bạch vừa nói xong câu kia, Lưu Nguyên không thể tin được nhìn về phía Diệp Thiều Hoa, mắt trợn trừng.
Lưu lão gia nhìn Diệp Thiều Hoa giật mình, mấy phút đồng hồ sau mới hồi phục lại tinh thần, “Luyện... Luyện Đan Sư?”
“Ừ, Luyện Đan Sư, Mộ Dung đại sư còn đang chờ Diệp tiểu thư, chúng tôi đi trước.” Bạch quản gia để người ta đem lễ vật của Bạch Phủ đưa cho Lưu lão gia, rồi mới đi theo sau Diệp Thiều Hoa rời khỏi.
Trên mặt Lưu lão gia hiện lên sự sợ hãi lẫn vui mừng.
“Thiều Hoa có thể trở thành luyện đan sư!” Lưu Nguyên hết sức kích động nắm lấy cánh tay của tỷ tỷ.
Mà đại tiểu thư Lưu gia nghe được lời của Lưu Nguyên, sắc mặt nàng ta trở nên tồi tệ hơn!
Nàng ta đứng ở sau lưng Lưu lão gia, môi mím chặt, không mở miệng nói chuyện.
“Con trai, con đem giấy khế ước đưa cho nàng rồi?” Thời điểm Lưu lão gia đang cao hứng, chợt nhớ tới điểm này, sự vui mừng trên mặt đột nhiên thu liễm, “Sao vừa rồi con cũng không khuyên giải ta một chút?!”
Lưu Nguyên cũng cực kỳ ủy khuất, “Cha, con đã khuyên nhiều lần, nhưng người đều không nghe con.”
“Ai biết nàng ta không thể trở thành một tiên sư, vậy mà có thể được luyện đan đại sư nhận làm đồ đệ.” Lưu lão gia nhớ tới chuyện này vô cùng hối hận, “Đi đến kho, đem bảo vật mà năm ngoái thuộc hạ cống hiến mang tới đây.”
Bảo vật mà Lưu Lão gia nói là một bình thuốc mà năm ngoái người Lưu gia vô tình luyện được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-dac-cong-toan-nang/946932/chuong-325.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.