- lâu lắm rồi bố mới được ăn vị canh chua ngon như thế này. Hân này phải con nấu không vậy ? Ông nói.
- Dạ vâng còn có sự giúp đỡ của em Thy nữa ạ. Chị Hân cười tươi.
- bố à, nói vậy chứ, chị Hân chỉ phụ linh tinh thôi, còn người nấu chính là Thy đó bố. Tôi nói.
- trời, thằng bé này. Phải để chị nở mày nở mặt chút chứ. Chị Hân đáp.
- Cháu nấu ngon thật, mà theo con mắt bác nhìn thì hình như cháu không phải là người Việt Nam thì phải. ? Ông nhìn Thy và đáp.
- dạ vâng. Cháu ở Pháp mới qua Việt Nam được mấy tháng thôi ạ. Thy cười.
- ồ vậy mà nấu được nhiều món ngon nha. Hân con phải học hỏi em nó nhiều đó nhe. Ông cười.
- dạ cháu không dám, thực ra cháu còn phải học hỏi chị Hân nhiều điều. Em nói.
- cháu không cần khách sáo đâu. Mà thôi cả nhà ăn đi cho
Nóng. Ông đáp.
Bữa tối rất vui vẻ, có lẽ vui vẻ chỉ là từ nói lên tâm trạng của bố, chị Hân tôi và em. Bữa tối kết thúc lúc 7h30.
- phụ em xíu đi. Em nháy mắt tôi.
Thế là Hai chúng tôi dọn chén trên bàn ăn, còn cả nhà lên phòng khách. Đang rửa thì tự nhiên hai chị Nhã Uyên và Kim Liên bước xuống.
- muối ở đâu vậy ? Kim Liên cất giọng hỏi.
Hai chúng tôi không ai trả lời giống như cô ta đang độc thoại nội tâm ấy. Mà khốn câu hỏi của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-cuoi-cua-nang-co-mang-em-di-khong/1890335/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.