Tôi chẳng biết gì nữa. Có lẽ tôi đã bị ngất ư ? Đôi mắt khó nhọc mở ra. Căn phòng trắng xoá hiện ra trước mắt.
- tỉnh lại rồi à. Giọng của anh Thiên.
- sao em lại ở bệnh viện. Tôi nói khó nhọc.
- ngất xỉu. Anh Thiên trả lời.
- ngất xỉu .. ? Mà Thy, Thy đâu rồi anh, cô ấy đâu rồi. ? Tôi hỏi một cách lo lắng.
- đi mua cafe với Hân rồi, mà cô bé dễ thương và xinh lắm đấy. Anh Thiên nháy mắt.
- anh này ?. Tôi hỏi
- sao ? Thiên đáp.
- em bị gì mà vô bệnh viện vậy. Tôi nói.
- Sốt, thiếu sức, vậy thôi. Thiên trả lời.
- còn gì nữa không ? Tôi vặn hỏi thêm.
- còn gì là sao ? Anh cau có.
- À ! Không có gì. ?? Tôi cười.
Thật sự trong từng suy nghĩ, tôi tự hỏi bản thân ? Chẳng lẽ mình yếu đến mức đó sao, chắc là phải có chuyện gì đó. ? Bỗng, cửa phòng mở ra. Em và chị Hân bước vô.
- mới tỉnh hả ? Chị Hân hớn hở bước đến chỗ tôi.
- vâng. Tôi đáp.
Tôi nhìn em, ánh mắt ngượng nghịu không giám đáp trả làm tôi cảm thấy có gì đó không ổn.
- này, uống cafe không ? Chị Hân hỏi.
- không ạ. Cho em li nước lọc. Tôi đáp.
- lấy cho chị ly nước với Thy. Chị Hân nhìn Thy.
- dạ vâng. Thy đáp và lấy nước một cách nhanh chóng.
Ly nước đưa đến tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-cuoi-cua-nang-co-mang-em-di-khong/1890334/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.