🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Nhưng chưa cần nói, chưa kịp nói thì người ấy đã biết hết tất cả.



Sau khi biết chuyện, tôi đã cầu xin cho tôi tiếp tục học bình thường. Nghe lời bác sĩ để có một tinh thần lạc quan, bạn bè là điểm quan trọng nên rồi bố mẹ tôi cũng gật đầu.



Vì phải cầm theo sổ theo dõi để đi lấy thêm thuốc thì không may bị phát hiện. Có một vết nắn ở đầu trang sổ, tôi cũng không nói gì nhiều, chỉ lau đi mồ hôi của người nào đó.



Thiên khẽ giật mình, nhưng ngay lập tức trở về trạng thái bình thường, chỉ là ánh mắt quá thành thật!



Cái ánh mắt ấy thất vọng, cả buổi ấy nó chỉ khẽ nắm tay tôi, mệt mỏi rũ xuống. Nếu tôi không biết thì có lẽ tôi sẽ không nhận ra, nhưng chẳng phải, sự thật đã có rồi sao?



- Tao đi bệnh viện.



- Ừ, tao đưa mày đi.



Nó khẽ mở cửa xe, chẳng chịu nói với nhau lời gì. Nó sẽ không hỏi chuyện nếu tôi không có đủ khả năng nói ra.



Tôi nhận thuốc, đi qua thì phát hiện thằng Thiên đang nói chuyện với bác sĩ. Nó kéo tôi đi, tôi hỏi nó là đi đâu. Nó trả lời:



- Đi đâu chẳng được, miễn là có mày...



Cánh đồng hoa hướng dương quen lắm, nó đã từng xuất hiện ở đầu chăng? Tôi bảo nó mang đàn ra đánh và hát cho tôi nghe, nó ngoan ngoãn gật đầu.



Tiếng đàn vang lên, nhẹ nhàng cùng tiếng gió ù ù bên tai.



- Và một lần cuối, để mình không cần mạnh mẽ

Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-cuoi-cua-hoa-huong-duong/2712573/chuong-48.html

Chương trước
Chương sau
Nghe truyện Nụ Cười Của Hoa Hướng Dương
Chương 48: Lâu nhất có thể thì là bao lâu?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.