Đầu năm lớp 10, tôi chả sốc muốn trợn mắt lên chỉ vì một con nhỏ khùng hay sao. Bị ăn tát hai phát liên tiếp, cả đời này, chưa từng nếm trải qua chuyện này...
Tất nhiên, có ai mà không tức điên máu lên vì chuyện điên rồ này chứ. Nhưng tiếng chửi của nó nghe bùi tai thế? Làm tôi có chút không nỡ.
Rồi cái thằng bị đồn là khốn nạn nhất trong chuyện tình yêu mê đắm cái con nhỏ chả bằng một góc của mình.
Người gì đâu làm cái đéo gì cũng đẹp thế không biết? Khí chất khác thường toát ra một cách đầy mùi đồ ăn. Nhìn người ta khóc lại có chút không nỡ, có chút xao xuyến.
Thôi đi các người, Xuân Diệu chả phải từng chiêm nghiệm như thế này:
"Hãy để trẻ con nói vị ngọt của kẹo
Hãy để tuổi trẻ nói hộ tình yêu
Làm sao sống được mà không yêu,
Không thương, không nhớ một kẻ nào?"
Thực ra là được Huyền Anh khai sáng nhưng nói chung là tôi sống và được yêu một con khùng rồi.
Đấy, mọi ngày chả có người lật đật chạy ra cũng đôi mắt lim dim cầm chiếc bánh bao của tôi hay sao? Cái người cứ nhận béo đòi giảm cân khiến tôi tức giận ngăn cấm.
Ngày ngày ngồi sau chiếc xe, tiếng hát véo von cả một chặng đường đầy mơ mộng.
Người này mọi hôm hoạt bát dí dỏm thế, mà giờ lại thấp thỏm trong phòng bệnh? Vẻ mặt trắng bệch, từng hơi thở cứ yếu ớt từng hồi. Cái bàn tay này, sao nay lại có thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-cuoi-cua-hoa-huong-duong/2712570/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.