"Nữ hoàng, cô... muốn để tôi rời khỏi nơi này thật sao?" Suốt quãng đường lái xe, Caryln không hé miệng thêm câu nào làm anh thấy hơi thấp thỏm, nếu cô bỏ anh quay lại nhân giới... Những con sói háu ăn chẳng phải sẽ...
"Caryln..." Anh đưa tay lên định chạm vào người cô nhưng chợt bị tiếng nói lạnh băng của cô ngăn lại, tay anh lúng túng dừng trong không trung một lát.
"Đừng chạm vào ta."
"Caryln..." Anh không dám nói với cô rằng anh không muốn tới nhân giới, nhưng suy cho cùng người đã tình nguyện theo Thomas đến tận nơi này không phải là anh đó sao?
Caryln đưa anh quay lại căn nhà cũ, nơi này vẫn thế như trước khi anh rời đi. Chẳng qua là có thêm vài phần hiu quạnh không đáng để ý.
Cô mạnh mẽ quăng túi hành lý của anh xuống ghế sofa không lưu tình lập tức bỏ đi. Caryln quả nhiên thật sự muốn để anh tự sinh tự diệt trong căn nhà này với bao nhiêu mối hiểm nguy. Còn có... Đứa trẻ trong bụng này nữa, cô muốn bỏ mặc nó luôn sao?
Cao Việt Trạch ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng cô đến lúc hình bóng ấy khuất hẳn sau màn sương mù dày đặc, vẫn chưa tin vào hiện thực. Như vậy là... Kết thúc rồi ư?
"Caryln... anh biết lỗi rồi. Em đừng bỏ đi, đừng bỏ anh, có được không?"
...
Bóng hình lẻ loi rảo bước trong màn đêm đen tối, không có ai sóng bước cùng cô, cũng không có lấy một ai cùng cô gặp gỡ. Nơi tối tăm mù mịt ấy chỉ có một mình Caryln... Chỉ có một mình cô mà thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-cong-nam-sinh-tu-ngot-ngao/951756/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.