"Chúng ta phải đi nhanh thôi." Nụ cười trên môi hắn không khi nào ngưng lại, thậm chí còn tỏ ra ngây thơ hơn lúc ban đầu nữa.
Trước mặt Cao Việt Trạch là chiếc thuyền gỗ trông có vẻ hơi cũ kỹ, nhưng để có thể quay lại nhân giới anh cũng đành nghe lời Thomas một phen.
Một chân anh đã bước hẳn lên trên thuyền nhỏ rồi một tiếng gọi thất thanh mới vang lên, kéo anh ra khỏi vị trí nguy hiểm.
"Đồ điên này!" Caryln mặt đỏ như máu ôm chặt eo anh, đưa tay bảo hộ bụng anh. Cô không dám nghĩ tới nếu Cao Việt Trạch leo lên con thuyền đó sẽ là tình cảnh gì.
"Anh có biết con thuyền đó là gì không hả? Nó đưa anh đến đâu anh có biết không hả?" Giọng cô như thét lên, thuyền kia là thuyền dẫn đến sông Vong Xuyên ở thế giới này, người bước lên thuyền đó đi còn về mất. Qua hết con sông chảy dài thân thể liền tan rã, thần hồn cũng thay vào đó tiêu biến thành cát bụi. Nếu hắn biến mất, cô cũng không tránh được mất mạng, huyết tộc không có vua cai trị hạn chế. Lũ ma cà rồng sẽ bò lên nhân giới làm càn, với sức mạnh của chúng loài người tất yếu sẽ bị diệt vong!
"Anh có điên không hả? Có điên không hả?" Caryln nghẹn muốn chết, khóc nấc lên. Cơ thể cô vô cùng đau, bị anh nháo một trận, tim cũng sắp bị làm cho nổ tung rồi.
"Nữ hoàng..."
"Khóc lóc đủ rồi." Thomas đứng một bên xem trò vui, đôi phu thê này phải hay không là quên mất sự tồn tại của hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-cong-nam-sinh-tu-ngot-ngao/951755/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.