"Ép uống cho bằng hết." Lâm Minh Hoa gằn giọng: "Không uống cũng phải đổ hết vào."
"Chủ tử, cơ thể bà ta cứ bài xích."
Nàng cau mày, đoạt lấy lọ thuốc độc trong tay thuộc hạ, là loại thuốc với nồng độ cực mạnh, một tay bóp miệng một tay dứt khoát đổ vào.
"Uống cho hết, một giọt cũng không được phép chừa lại."
Tiếng rên la thống khổ thảm thiết vọng lại khắp ngục giam, nhưng mặc cho bà ta có kêu gào bao nhiêu đi nữa, chung quy cũng chỉ là tuyệt vọng.
"Đem ả đến bờ sông có dòng chảy hướng về kinh thành và ghi nhớ, cứ cách một khoảng thời gian, khi tiếng trống chuyển canh vang lên lập tức dùng dao xẻo thịt ả thả xuống cho cá." Ánh mắt Lâm Minh Hoa phản chiếu gương mặt sợ hãi đến run rẩy của Quỳnh Mama, ngay lúc này đây bà ta có thể cảm nhận một cách sâu sắc rằng...
Khi bà ta động đến nam nhân kia, nàng luôn luôn sẽ không vì chuyện cũ mà niệm tình.
"Tha tha cho ta! Lâm Minh Hoa, ngươi không thể vì những tháng ngày đó mà tha cho ta sao?" Những nếp nhăn xấu xí khiến nàng phải thấy kinh tởm.
Lâm Minh Hoa cúi người, khóe môi nhếch lên: "Năm đó, ta đã dặn dò bà thế nào?"
"Ta đã nhờ bà đối đãi hắn thế nào?" Giọng nàng càng trầm hơn một phần.
"Ta đã tin tưởng bà ra sao? Nên nhớ, ta cũng đã niệm tình với bà rất nhiều nên mới giao hắn cho bà... Cuối cùng đổi lại thì?"
Càng nói gương mặt Quỳnh Mama càng thêm biến sắc.
"Đã đủ chưa? Ta có thể giày vò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-cong-nam-sinh-tu-ngot-ngao/951728/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.