"Ọe, ọe... khụ khụ." Dạ Uyên Vũ hai tay víu lấy cổ tay Lâm Minh Hoa không ngừng nôn.
"Làm sao thế này?" Nàng lo lắng thuận khí cho hắn, vuốt ve sống lưng thẳng đứng. Đã mấy ngày rồi, không ngày nào tới bữa cơm mà hắn không nôn tối mắt tối mũi như vậy, cho gọi đại phu đến thì nhất quyết không chịu bảo là bản thân vẫn ổn.
Lâm Minh Hoa ôm hắn trên tay, lần này kiên định không để hắn leo trên đầu trên cổ nàng nữa. Một hai cho gọi đại phu tới.
"Mạn Mạn, Mạn Mạn đâu rồi?" Nàng gọi lớn, Mạn Mạn vốn là tên của cung nữ trong phủ Đại tướng quân.
"Chủ tử gọi nô tỳ?"
"Đem đại phu giỏi nhất kinh thành đến đây, nhanh chân lên."
"Nô tỳ tuân mệnh."
Quay lại quan sát người thương, nàng đau lòng vô cùng khi Dạ Uyên Vũ được nàng nuôi béo mập mấy tháng trước đã trở nên gầy ốm lại, sắc mặt xem ra còn đặc biệt tiều tụy.
"Uyên Vũ, khó chịu phải nói cho thê chủ biết. Không được một mình chịu đựng, có nghe hay không?" Dáng vẻ nàng ôn nhu tựa ngọc, giọng nói thập phần ấm áp khiến người nghe liền phải yên tâm.
Hắn gật nhẹ đầu, thanh âm phát ra nhỏ như muỗi: "Ta đau..."
"Đau?" Nàng bất ngờ cuống quýt hẳn lên: "Đau chỗ nào? Đau bao lâu rồi?"
"Bụng... khó chịu... Uyên Vũ thật khó chịu..."
Lâm Minh Hoa chờ cũng chờ không nổi nữa, tứ chi loạn xạ đem hắn phi thẳng đến chỗ đại phu.
"Sao rồi..."
Đại phu bắt mạch là một ông lão chừng năm mươi, dưới phần bọng mắt đã ẩn hiện một vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-cong-nam-sinh-tu-ngot-ngao/951727/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.