Thời gian cô hôn mê quá lâu khiến ai cũng phải lo lắng, một số người ganh ghét cô thì đang mừng thầm vì cái gai chướng mắt sắp được gỡ bỏ.
Mọi người đều nghĩ Lục Vân Tiên sẽ không qua khỏi, nhưng trên thực tế thì Lục Vân Tiên đang bị mắc kẹt trong chính tìm thức của mình, một nơi mà chỉ toàn màu trắng cô chửi " mẹ kiếp cái nơi quái quỷ gì đây " ở đây khá lâu khiến cô như muốn phát điên lên.
Bỗng cô thấy một bóng sáng lom khom đi về phía mình, cô bất ngờ rồi thầm nghĩ " Cái nơi như vầy mà cũng có người sau" cô bước tới gần, bóng dáng trước mặt cô là một ông lão với râu ria bạc trắng, ông lão chóng một cậy gậy có hình đầu lâu trong rất kì dị.
" Này ông, ông là ai? Sao ông lại ở một nơi như thế này. "
Ông lão ngước mặt nhìn cô nở một nụ cười thân thiện rồi nói " Cháu là Lục Vân Tiên đúng không? " cô sững sờ hỏi " tại sao ông lại biết tên tôi? " ông lão đáp " vì sao không quan trọng, tôi đến đây để giúp cô" Cô nghiêng đầu nhìn ông lão nói " giúp tôi? bằng cách nào, tôi bây giờ chẳng còn tin tưởng một ai nữa cả".
Ông lão vuốt bộ râu rồi bình thản nói " tin hay không là quyền của cô, nhưng nhiệm vụ của tôi đến đây là để giúp cô, nếu không muốn thì tôi đi vậy"
Cô chưng hửng, rồi vội đáp " ừm nếu ông đã nói vậy thì ông muốn giúp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-trong-sinh-lam-vo-tong-tai/2687494/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.