Chương trước
Chương sau
Thu Nhi thấy Thẩm Gia Vy nhìn mình rồi nhíu mày cảm thấy không tốt, khó xử lên tiếng hỏi:
‘’ Nhị tiểu thư, người không muốn Thu Nhi đi cùng người hay sao?’’
Thẩm Gia Vy nói:
‘’ Thu Nhi, ngươi đi theo ta.’’
Thu Nhi nghĩ bản thân có lẽ đã vô ý làm gì đó khiến Thẩm Gia Vy không thích nên mới nhìn nàng rồi nhíu mày như vậy, nghe Thẩm Gia Vy nói đi theo, không suy nghĩ gì nàng liền nghe theo không chút phản khán.
Thẩm Gia Vy dẫn Thu Nhi về căn phòng mà Lý thị đã thu xép cho nàng ở. Từ trong ngăn tủ tùy ý lấy ra một bộ trang phục đưa cho Thu Nhi, nói:
‘’ Thu Nhi, ngươi thay đồ vào đi, thay xong chúng ta cùng nhau đi tìm chủ từ của ngươi.’’
Thu Nhi ngây ngốc nhìn y phục của Thẩm Gia Vy đang nằm gọn trong bàn tay mình, khó tin đến ngây ngốc đứng tại chỗ. Một nha hoàn như nàng có từ cách gì mặc đồ của Nhị thiên kim Thừa tướng phủ. Thu Nhi khó xử nói:
‘’ Nhị tiểu thư, nếu người cảm thấy y phục Thu Nhi đang mặc không sạch sẽ, không thích hợp cùng người rời phủ, Thu Nhi sẽ lập tức về phòng thay một bộ y phục khác đẹp hơn để không làm người mất mặt. Nô tỳ không thể nào mặc y phục của người được, người hãy cất lại đi.’’
Thẩm Gia Vy bước đến một chiếc ghế gỗ nhỏ trong phòng, bình thản ngồi xuống, nói:
‘’ Thu Nhi nếu ngươi đã nói đến thể diện, vậy ngươi càng nên mặc y phục của ta. Ngươi cũng biết, phủ Thừa tướng chúng ta có gia thế như thế nào ở kinh thành Đế Đô. Ngươi thân là nha hoàn thân cận của Tam tiểu thư lại ăn mặc như vậy ra ngoài, chẳng phải là muốn nói cho toàn thiên hạ này biết phủ Thừa Tướng lớn đến như vậy đến một nha hoàn cũng không thể nuôi nổi hay sao? Đây tuy không phải là ở kinh thành, nhưng cũng không thể xem nhẹ chuyện này, lời ta nói ngươi có hiểu hay không?’’
‘’ Là Thu Nhi suy nghĩ không chu toàn, phiền người đợi một lát, nô tỳ rất nhanh sẽ đi thay y phục.’’
‘’ Được.’’
Khi Thu Nhi quay lại đã thay xong bộ y phục, Thẩm Gia Vy đã ngồi đợi sắn đưa một đôi hài mới nói Thu Nhi đi vào, Thu Nhi lần này một chút cũng không phản đối trực tiếp đi vào. Cảm thấy vẫn chưa được thỏa đáng, Thẩm Gia Vy đi đến ngăn tủ, mở ra lấy một bộ trang sức đưa cho Thu Nhi đeo vào.
Thu Nhi nhình những cây trâm đẹp mắt tinh xảo được cài trên đầu mình cảm thấy thật kinh ngạc vui mừng, lại cảm thấy sợ hãi. Thấy Thu Nhi thấp thỏm không yên, Thẩm Gia Vy nói:
‘’ Rồi ngươi sẽ quen thôi, khi về đến kih thành, quản gia sẽ giúp ngươi đi may vài bộ y phục mới, Thừa tướng phủ chúng ta bạc đãi ai đi chăng nữa cũng không bạc đãi người trong phủ, a hoàn như ngươi mang ra ngoài đều là thể diện của phủ chúng ta. Ở đây, tạm thời ngươi cứ mặc lấy bộ này của ta, dù sao ta có nhiều quần áo như vậy, mặc cũng không hết được, cho ngươi một bộ cũng chẳn là gì cả.’’
‘’ Thu Nhi đa tạ Nhị tiểu thư.’’
‘’ Tốt, có thể ra ngoài được rồi.’’
‘’ Ân.’’
Ra đến cổng Lâm gia, A Bộ đã đứng chờ rất lâu, thấy Thẩm Gia Vy dẫn Thu Nhi đi ra anh chóng bước đến đỡ hai người lên xe ngụa. Thu Nhi chỉ đường A Bộ đánh xe, rất nhanh đã đến được một địa điểm mà Thẩm Gia Mẫn thường lưu đến.
------------------------------------
Trường Bình- Thành trì đế quốc Thành Cát Tư Hãn đóng tại phía tây bắc biên cương.
Âu Dương Kỳ đôi mắt phượng khép hờ, lười nhác dựa lưng vào phương kỉ, cuốn binh thư đã được hắn đọc đến thuộc lòng không khỏi sinh ra có chút nhàm chán.
Triệu Vỹ từ cửa bước vào nhìn thấy bộ dáng này của chủ từ thì cảm thấy khó hiểu. Hắn bước đến gần, Âu Dương Kỳ cũng chẳng thèm liếc nhìn hắn đến một cái. Triệu Vỹ chắp tay, báo cáo:
‘’ Chủ tử, việc người giao thuộc hạ đã lo liệu thỏa đáng.’’
Âu Dương Kỳ vẫn không tư thế đó, chẳng thèm liếc nhìn Triệu Vỹ đến một cái, lười biến đáp một tiếng. Thấy Triệu Vỹ báo cáo xong vẫn đứng đó, lưỡng lự không rời đi, Âu Dương Kỳ nhàn nhạt mở mắt hìn hắn, trầm giọng hỏi:
‘’ Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta sao?’’
Âu Dương Kỳ đột ngột hỏi khiến Triệu Vỹ không kịp phòng bị có chút giật mình,nhưng rất nhanh đã có thể trấn tĩnh lại, không nhanh không chậm nói:
‘’ Chủ tử, nô tài có điều không hiểu, muốn được ngài chỉ giáo?’’
‘’ Nói!’’
Âu Dương Kỳ ngồi thẳng người, đưa tay cầm lấy ly trà để trên bàn nhỏ, từ từ thưởng thức.
‘’ Chủ tử, nô tài cảm thấy với thực lực của người, có thể diệt sạch tộc người Khiết Đan một cách dễ dàng, vì sao ngài lại không hiến kế cho đại tướng quân. Theo hầu cận bên người ngài đã lâu, thuộc hạ biết ngài rất muốn trở về kinh thành, vì cớ gì cứ mãi ở nơi này?’’
Âu Dương Kỳ cười nhạt, uống một ngụm trà nóng xong không nhanh không chậm nói:
‘’ Triệu Vỹ, ngươi có từng nghe qua ‘’ thông minh ngược lại bị thông minh hại’’ hay không?’’
‘’ Nô tài đã từng nghe qua.’’
‘’ Tốt, vậy ngươi nói xem ý nghĩa câu này như thế nào?’’
‘’ Chính là nói một người cho rằng mình thông minh hơn người, đi tính toán cho người khác, còn mình thù lại tự làm hại mình; một nghĩa khác chính là do thông minh hơn người, khiến người khác hiểu nhầm, bị người khác ám hại.’’
‘’ Đúng vậy, dưới thời Thái Hoàng Thái Tông, thủ hạ của Đại tướng quân Liêm Đô là Dương Tu thông minh hơn người. Một lần Thái Hoàng Thái Tông tặng Liêm Đô cốc rượu, Liêm Đô uống mấy ngụm rồi viết lên đó chữ ‘’ hợp’’ giao cho Dương Tu, ông ta nhận lấy rồi uống một ngụm và nói:’’ Đây là Đại tướng quân muốn chúng ta mỗi người uống một ngụm( chữ ‘’ hợp’’ tách ra gồm một chữ ‘’ nhân’’ và một chữ’’ khẩu’’).
Sau khi Liêm Đô đánh thắng quân ngước Bắc Quốc Y Nhi chiếm lại được thành trì Lương Hành, muốn tiếp tục đuổi cùng giết tận tàn quân giặc nhưng lại không có tiến triển gì, muốn giữ Lương Hành nhưng lại không thể xây dựng được sự nghiệp gì, tiến thoái lưỡng nam. Liêm Đô bèn đưa ra một mệnh lệnh chỉ có hai chữ ‘’ gân gà’’. Các thủ hạ dưới trướng không một ai hiểu hai chữ này có ý nghĩa gì, duy chỉ có Dương Tu nói: ‘’ Cái mảnh đất gân gà này, ăn thì chẳng có vị gì, bỏ đi thì lại thấy tiếc. Ý của Đại tướng quân là lui quân.’’ Sau đó truyền cho binh sĩ chuẩn bị vũ khí hành trang. Không lâu sau Liêm Đô quả thật hạ lệnh rút quân. Ngươi nói xem, Liêm Đô cảm thấy như thế nào khi bị Dương Tu năm lần bảy lược đi guốc trong bụng?’’
‘’ Dương Tu năm lần bảy lược hiểu được tính toán trong bụng của Đại Tướng Quân Liêm Đô, nên bị ông ghen ghét, hận thù. Cuối cùng bị Liêm Đô giết hại.
‘’ Dương Tu thông minh tài trí nhưng lại quá lộ liễu phơi bày, vì vậy mới bị Liêm Đô ghét hận, cuối cùng dẫn đến họa sát thân.’’
‘’ Chủ tử, nô tài đã hiểu, ngài nhiều lần không hiến kế cho đại tướng quân là vì sợ các tướng lĩnh khác ghen ghét giết hại.’’
‘’ Đúng vậy, chưa đến lúc nguy cấp nhất, chúng ta vẫn không nên bộc lộ sức mạnh thật sự, quân Khiết Đan đã bị chúng ta nắm thóp, không thể làn càn quấy nhiễu, ở nơi này được ngoại công của ta che chở, ngược lại phát triển thế lực của chúng ta rất tốt.’’
Thì ra là như vậy, cuối cùng Tiệu Vỹ cuối cùng cũng hiểu được ý đồ của chủ tử nhà hắn, diệt quân Khiết Đan không quan trọng, quan trọng là phải sây dựng được một thế lực ngầm vững mạnh.
Triệu Vỹ đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên hắn gặp Âu Dương Kỳ, khi hắn lần đầu đến quân doanh.
Lúc đó Triệu Vỹ cũng là một thiên tài luyện võ, võ nghệ của hắn lúc ấy có thể đứng nhất bảng trong danh sách những tân binh vừa mới được lựa chọn. Lúc trong giờ nghỉ tra, hắn nhìn thấy một thiếu niên hỗn huyết dáng người cao ráo đang đứng tựa lưng vào gốc cây cổ thụ, tác biệt với tất cả mọi người.
Triệu Vỹ hiếu kì về người thiếu niên nên mới bước đến gần định làm quen. Nhưng không biết rằng người thiếu niên đó chính là Tam hoàng tử của Đế quốc Thành Cát Tư Hãn cúng là ngoại tôn của Đại tướng quân Hiên Viên Dật. Âu Dương Kỳ lúc đó tuy là một thiếu niên nhưng là một trong số hiếm hoi những người có thể cùng so tài với tướng quân Doãn Thần Âm.
Âu Dương Kì nhìn thấy Triệu Vỹ bước đến tưởng là hắn cũng giống như những tướng lĩnh khác muốn đến xin hắn chỉ điểm, liền nói:
‘’ Ngươi thích cái gì?’’
Triệu Vỹ bất ngờ bị hỏi có chúng không phòng bị, lại không hiểu ý của cậu thiếu niên trước mặt này là gì, bèn trả lời:
‘’ Ta thích trường kiếm.’’
Âu Dương Kỳ biết người kia không hiểu ý của hắn, lắc đầu nói:
‘’ Ta không hỏi cái đó. Ta nói là, ngươi là người có năng lực, nếu như chịu khó khổ luyện hơn nữa, sẽ rất nhanh được thăng quan tiến chức.’’
Triệu Vỹ với tính khi kiêu ngạo, lại nghĩ võ công hiện tại của hắn khó tìm được người sánh bằng, ngang ngạnh nói:
‘’ Cây trúc trên núi Nam vốn đã rất thẳng, không cần phải uốn, nếu chặt về làm mũi tên, có thể bắn thủng được da tê giác. Có thể thấy, bản chất tốt là được rồi, vì cớ gì lại muốn tự làm khổ bản thân.’’
Thiếu niên trước mặt ánh mắt anh lên phần tinh anh, cười như không cười nói:
‘’ Đúng, chặt trúc về có thể dùng làm tên, nhưng nếu một đầu mũi tên buộc lông vũ, đầu kia bọc vàng, đồng thời mài cho thật sắc nhọn, lẽ nào lại không bắn được sau hơn.’’
Triệu Vỹ đứng ngây ngốc tại chỗ, ngây người nhìn chằm chằm thiếu nhiên tuấn dật trước mặt. Đây là lời lẽ một thiếu niên nhỏ tuổi có thể nói ra hay sao. Triệu Vỹ tính tình ương ngạnh, khí thế cao ngạo chưa từng chịu cúi đầu trước ai lại bị một câu nói của một cậu thiếu niên thu phục.
Giờ đây, thiếu niên tuấn dật ngày nào đã trở thành một nam nhân trưởng thành cường đại với thần công cái thế, đến cả Tướng quân Doãn Thần Âm cũng không thể tay đôi đánh lại. Nụ cười đã không còn nét vui vẻ mà thay vào đó là sự âm trầm lạnh lẽo, tư thái uy vũ hiên ngang của quân vương cao cao tại thượng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.