Trường Bình – Thành trì Đế quốc Thành Cát Tư Hãn đóng tại phía Tây Bắc biên cương Một tiểu viện Hiên Viên Dật ngồi trên bàn, phong thái oai nghi lẫm liệt của một Đại tướng quân, tay nâng lên uống cạn chum trà nhỏ còn tỏa chút hơi ấm. Thiếu niên tuấn dật đứng đối diện ông chính là Âu Dương Kỳ. Trước khi nói, ông cẩn thận quan sát hắn. Thiếu niên hỗn huyết đứng thẳng giữa đại điện cao ngạo mà ngan tàn, khí thế vương giả không chút che giấu mà bộc lỗ rõ ràng, ánh mắt tràng đầy sức mạnh nhưng lại cẩn thận được che giấu kín đáo như gốc bạch dương giữa gió tuyết ngập trời, cao ngất mà kiên cường. Hiên Viên Dật chậm rãi đặt chum trà nhỏ xuống, giọng hữu lực nói: ‘’ Kỳ Nhi, Vương tử Bắc Tề gửi thư đến nói muốn mời con làm môn khách, ta cảm thấy đây chính là cơ hội tốt để con có thể mở rộng thực lực của bản thân, con cảm thấy như thế nào?’’ Âu Dương Kỳ ngẩn cao đầu, ánh mắt và miệng đều mang theo ý cười, sau đó lại chắp tay giọng trầm ổn, cung kính lại có phần đương nhiên nói: ‘’ Nếu ngoại công cảm thấy đây là chuyện tốt vậy thì theo ý người là được rồi, tôn nhi trước giờ vẫn luôn nghe lời người.’’ Ánh mắt Hiên Viên Dật có chút đau buồn thương cảm nhưng ông nhanh chóng lấy lại vẻ trầm ổn, gật đầu phất tay ý bảo Ây Dương Kỳ có thể lui xuống. Âu Dương Kỳ cũng không ý kiến gì, trực tiếp đa lễ rồi nhanh chóng ly khai khỏi đó. Hiên Viên Dật vẫn nhìn bóng lưng cao lớn kiên cường mà cô độc của hắn cho đến khi khuất sau hành lang.
Doãn Thần Âm từ sau bình phong bước ra, thấy vẻ sầu muộn của Hiên Viên Dật liền muốn chia sẻ. ‘’ Đại tướng quân, Tam hoàng tử đã đáp ứng ngài, sao trông ngài lại có vẻ không được cao hứng.’’ Chỉ ở trước mặt Doãn Thần Âm, Hiên Viên Dật mới trải lòng mình, cùng hắn thẳng thắng nói chuyện. Hiên Viên Dật thở dài, buồn bã nói: ‘’ Ta thật sự không hy vọng Kỳ Nhi sẽ đáp ứng nhưng là hy vọng có thể nghe được lời thật lòng của nó.’’ Doãn Thần Âm khó hiểu, tại sao lại hy vọng nghe được lời nói thật? Hắn khó hiểu nói: ‘’ Đại tướng quân, tám năm trước chính ngài đã quyết định đem Tam hoàng tử đến dại chỗ này. Hôm nay ngài lại nói như vậy, là đang hối hận về năm đó sao?’’ Hiên Viên Dật không nhìn đến Doãn Thần Âm mà nhìn vào khoảng không vô tận, ánh mắt càng buồn bã vạn phần. Đế Đô đối với Âu Dương Kỳ mà nói là nơi chứa đầy những kí ức đau thương, những tháng ngày tủi nhục cùng đau khổ. Tất cả là do ông không thể dạy dỗ tốt nữ nhi của mình, để nó biến thành bộ dạng ghê tởm như vậy, đến ông cũng không thể tưởng tượng nổi đến cùng là ông dạy bảo sai nữ nhi ở chỗ nào. Cái giá phải trả chính là ngoại tôn của ông. Trước mặt ông luôn bày ra vẻ trầm ổn, cẩn trọng đối với ông luôn cười ôn hòa nhưng ông thật tâm biết rõ, bản chất con người đứa ngoại tôn tử này không phải như vậy. Mang trong mình nội tâm đầy vết thương, lấy nụ cười để khiến người khác an lòng lại lấy đau khổ cùng cô độc bầu bạn. Hiên Viên Dật thở dài buồn bã nói: ‘’ Tám năm trước ta chỉ nghĩ rằng mang hắn rời khỏi địa phận khiến hắn thương tâm đau khổ chính là không muốn hắn mang theo sự đau khổ và cô độc đến hết cả cuộc đời, nhưng ta lại không lường trước được rằng, hắn căn bản ở đâu cũng không thấy vui, đối với hắn mà nói ở đâu căn bản đều giống nhau. Nụ cười luôn hiện hữu trên gương mặt tuấn dật đó mấy phần là thật mấy phần là giả chẳng ai biết được. Rốt cuộc người làm ngoại công như ta làm sao mới tốt.’’ Doãn Thần Âm là chính mắt trông thấy Âu Dương Kỳ trưởng thành, đương nhiên hiểu được tấm lòng của Hiên Viên Dật cũng một phần hiểu rõ tính cách Âu Dương Kỳ. Từ một tam hoàng tử yếu ớt trong cung bị mọi người bắt nạt trở thành một nhân vật cường đại thần công tuyệt thế khi tuổi còn rất trẻ, lại thông minh cơ trí không ai sánh bằng. Để đạt được kì tích như ngày hôm nay tất cả đều nhờ công khổ luyện ngày đêm mà thành, tất cả đều là những tang ngày giông ba cuồng phong được che giấu dưới ánh mắt tĩnh lặng như nước, sớm đã không có thứ gì có thể khiến nó dao động được. Chính Hiên Viên Dật và Doãn Thần Âm cũng không biết được rằng, trong những quang cảnh đơn sắc mà Âu Dương Kỳ nhìn thấy hằng ngày, bất kể thời gian hay không gian, lúc nào cũng luôn có hình bóng của một người, nữ nhân hiện hữu với một gương mặt có lúc nghiêm nghị có lúc lại vười vui, rực rỡ giống như đóa hoa lan trong rừng vắng, thanh lệ thoát tục khiến hắn không kiềm được mà bất giác nở nụ cười nhu hòa. Dù đã nhiều năm qua đi nữ tử đó vẫn luôn là người khiến trái tim lạnh giá cô độc của hắn rung động. Bởi vì tất cả đều đã được tình yêu cùng sự dịu dàng ấy ôm trọn vào lòng. ---------------------------------------------- Kinh đô Hoa Xích Tử Mô- Bắc Quốc Y Nhi Sau khi đánh thắng tộc người Khiết Đan ở vùng Tây Bắc, Âu Dương Kỳ được Hiên Viên Dật nhờ cậy đến làm môn khách nhà vương tử Bắc Tề là Tất Lý Đặc. Tất Lý Đặc là Vương tử thứ Tư trong bảy Vương tử Bắc Tề, thân phận vô cùng cao quý. Tuy là Vương tử Bắc Tề nhưng Tất Lý Đặc so với các vương thất khác hòa nhã ôn hòa hơn, tính cách lại có phần hơi yếu thế nên thường bị các vương huynh vương đệ đem ra đùa giỡn. Tất Lý Đặc nhàm chán nhiều lần cá cược đua ngựa với các công tử vương thất. Có lẽ vì bản tính ngay thẳng nhưng lại có phần yêu kém nên chưa bao giờ thắng đâm ra tức tối vô cùng. Âu Dương Kỳ làm môn khách trong phủ đã được mấy ngày, Tất Lý Đặc mỗi lần cá cược thua liền hướng Âu Dương Kỳ than vãn không quản việc Âu Dương Kỳ có để tâm hay không. Âu Dương Kỳ thấy hắn một ngày cứ ghé chỗ hắn hai ba lần đối với người không thích náo nhiệt như hắn thật tình thấy không thaoir mái. Tất Lý Đặc nghe danh Âu Dương Kỳ là một người túc trí đa mưu văn võ song toàn một lần hướng hắn xin chủ kiến. Âu Dương Kỳ được Tất Lý Đặc đưa đến chuồng ngựa dạo một vòng, thấy ngựa của Tất Lý Đặc và của đám công tử vương thất chênh lệch không bao nhiêu, cũng đều chia thành ba loại tốt, trung bình và kém suy nghĩ một lúc liền nói với Tất Lý Đặc: ‘’ Lần cá cược tới, ta sẽ đi cùng ngài, đảm bảo sẽ giúp cho ngài thắng.’’ Tất Lý Đặc thấy Âu Dương Kỳ đồng ý giúp mình thắng liền đem chuyện này công bố khắp cả kinh thành Hoa Xích Tử Mô. Những người đã từng cá cược qua với Tất Lý Đặc đều lấy làm kinh ngạc. Một Vương Tử cao quý nhưng tính cách lại có phần yếu đuối này trong đua ngựa lại thua thảm bại như Tất Lý Đặc hôm nay lại mạnh miệng tuyên bố sẽ thắng. Chẳng mấy chốc trong kinh thành nhiều người đã đem tiền bạc trong nhà ra đặt cược cho cuộc đua này, chẳng mấy chốc số tiền cược đã lên đến mấy ngàn vạn hoàng kim. Đối thủ lần này của Tất Lý Đặc không ai khác là Oa Khoát Đài con trai một vị tôn thất đại thần nước Bắc Tề nổi tiếng với tài năng thuần ngựa. Ai có đầu đều có thể đoán được trận này ai thắng, bán mạng đặt cược Oa Khoát Đài thắng. Cuộc đua ngựa chia ra ba vòng đấu, ai thắng hai trên ba thì người đó thắng. Người dân khắp kinh thành Hoa Xích Tử Mô đã tụ họp ở đường đua từ sớm để xem cuộc đua ngựa này, kẻ hóng kịch người đặc cược đông không đếm xuể. Ngoài ra thiếu nữ khắp kinh thành Hoa Xích Tử Mô cũng kéo đến xem náo nhiệt, hy vọng có thể lọt vào mắt xanh của vị Vương Tử này, tuy tính cách có phần yếu đuối giống nữ nhân nhưng là dù sao cũng là vương tử tôn quý thân phận cao trọng, nếu có thể chiếm được, một bước liền có thể leo lên cây làm phượng hoàng. Điều không ngờ chính là hôm nay bên cạnh Tứ Vương tử lại xuất hiện một nam nhân anh tuấn phi phàm khác. Đôi mắt Tất Lý Đặc xanh biếc lo lắng vô cùng nhìn Âu Dương Kỳ đang bình thản ngồi trên ghế, khuôn mặt còn nét non nớt của thiếu niên nhưng ánh mắt và chân mày lại toát lên vài phần anh khí, đôi mắt sắc lạnh được che đậy dới đôi lông mi dài, đôi môi bạc mỏng sống mũi cao, ngũ quan vô cùng anh tuấn. Cũng biết Âu Dương Kỳ tuy là bằng tuổi nhưng lại vô cùng cơ trí, là người có thể đánh tan quân Khiết Đan mà kể cả nước Bắc Tề cũng phải nhường vài phần, hơn nữa nếu luận về võ công, hắn đương nhiên thuộc loại thần công cái thế, thần đồng trong võ thuật. Âu Dương Kỳ nhàn nhã ngồi trên ghế, thân thể cao lớn lười biếng dựa vào lưng ghế. Bao nhiêu thiếu nữ Hoa Xích Tử Mô đã điên đảo si mê nhìn hắn, mà hắn đến một cái chớp mắt cũng lười động. Người khác nhìn là dáng vẻ phong lưu ma mị của Âu Dương Kỳ nhưng Tất Lý Đặc lại nhìn ta một dáng vẻ khác. Một người lẳng lặng đứng trong bóng tối, không ưa đùa giỡn cũng chẳng biết cười bao giờ. Tất Lý Đặc ôm đầu thở dài, tại sao hắn Âu Dương Kỳ có thể nhàn nhã như một người xem kịch vui như vậy. Hôm nay một Vương tử như hắn mà thua tại đây khẳn định đây sẽ là trò cười cho cả thiên hạ Bắc Tề. Đến lúc dẫn ngựa ra khỏi chuồng Âu Dương Kỳ không nhanh không chậm nói với Tất Lý Đặc: ‘’ Bây giờ ngài dùng loại ngựa kém đấu với loại ngựa tốt của đối phương, dùng loại ngựa tốt đấu với loại ngựa trung bình của đối phương, dùng loại ngựa trung bình của ngài đấu với loại ngựa kém của đối phương.’’ Tất Lý Đặc không hoài nghi liền làm theo. Kết quả đã thắng hai trong ba trận, thắng được số tiền cá cược trăm ngàn lượng hoàng kim. Tất Lý Đặc lần đầu thắng được một trận các cược mà lại còn thắng lớn như vậy, vui đến độ cười cả mấy ngày không khép miệng được, quấn lấy Âu Dương Kỳ hỏi tại sao lại có thể thắng lớn được như vậy mặc dù trước đó Hắn đã thử qua vô vàn cách. Âu Dương Kỳ nhếch mép khinh bỉ hắn, cười như không cười nói: ‘’ Trong cạnh tranh thắng thua, không thể chỉ dựa vào sực mạnh của ngựa nhưng còn phải dựa vào trí tuệ của người. Một khi ngươi có thể thống nhất hai thứ này chuyện thắng thua cũng chỉ là nằm trong lòng bàn tay.’’ Vì đa tạ sự giúp đỡ của Âu Dương Kỳ, ngày đưa hắn về nước diễn ra vô cùng long trọng do Tất Lý Đặc Vương tử đích thân đưa về biên giới, còn tặng cho Âu Dương Kỳ rất nhiều lễ vật quý giá của nước Bắc Quốc Y Nhi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]