Dạ Tuyết yên tĩnh nhu thuận cho Nam Cung Hàn ôm lấy.
Một lúc sau,cơn xao động trong lòng lắng xuống,hắn mới kéo nàng ra,đôi mắt nhu hoà nhìn nàng,giọng khàn khàn:
-”vật nhỏ,từ nay không cho phép tự ý rời đi nữa,có biết không?”
Hắn từ trong tay áo lấy ra một miếng ngọc bội khắc văn kì bí đặt vào đôi tay mềm mại của nàng,xúc cảm mát lạnh nơi bàn tay khiến hắn có chút tham luyến nắm giữ,nhưng rất nhanh hồi phục.
-”Đây là truyền âm ngọc bài,nếu có việc hãy dùng ma hạch đặt vào,khi đó ta sẽ đến bên cạnh nàng”
Dạ Tuyết mới lạ nhìn miếng ngọc bội trong tay,cái này nghe chức năng có vẻ giống điện thoại di động ở hiện đại nha.
-”ta đã quán chú hơi thở của ta vào nó,nàng chỉ cần khởi động là được”
Hắn nắm lấy tay nàng hướng dẫn tỉ mỉ.Mà Dạ Tuyết hưng phấn bừng bừng nhìn trong tay truyền âm ngọc bài,khoé miệng nhẹ vểnh.
Không khí xung quanh hai người trở nên vô cùng hoà hợp.
Chính là có kẻ đang rất là gai mắt phong cảnh hài hoà “ấm áp” ấy.
Hách Liên Kỳ đôi mắt màu xanh lơ chuyển vòng vòng sau đó loé lên một tia giảo hoạt.
Ngay lập tức hắn nằm phục xuống đất bắt đầu rên rỉ,móng vuốt cũng bắt đầu loạn xa cào cấu.Vết thương bị động,máu rỉ ra.
Mùi rỉ sét của máu tươi hoà tiếng rên khẽ đau đớn của động vật khiến Dạ Tuyết chú ý.
Nàng sực nhớ đến con thú bị thương nằm trên đất.
Quay lại nhìn quả nhiên thấy nó run rẩy thân mình cuộn lại thành một đoàn.
Nhất thời nàng đau lòng.
Nữ nhân đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-quan-ly-tot-hau-cung-cua-nguoi/760962/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.