Ninh Mông quay đầu đi, cô nhìn xung quanh rồi nói sang cái khác, "Hôm nay vẫn còn nóng nhỉ..."
"Mông Mông..."
Nghe vậy, Ninh Mông lại sửng sốt một chút, lập tức quay đầu lại nhìn cậu, "Cậu không được gọi tôi như vậy."
"Nhưng lúc trước tôi nghe ông chú kia gọi cô như vậy." Trong giọng nói của Thẩm Dạng lộ ra vẻ vô tội, đúng rồi, cho dù cậu và cô tiếp xúc với nhau cũng có thể coi như càng ngày càng nhiều, nhưng từ trước tới giờ cô vẫn chưa nói với cậu, tên của cô là gì.
Ninh Mông nhìn cậu một cái rồi nói: "Tên tôi là Ninh Mông, so với cậu thì tôi lớn tuổi hơn, cậu muốn gọi tôi là chị thì tôi cũng không ngại, nói chung cậu không thể tiếp tục gọi tôi như vậy."
"Tôi hiểu rồi."
Ninh Mông nhìn ra chỗ khác, cô cũng không biết con mèo nhỏ kia trải qua cuộc phẫu thuật này thì có thể sống sót qua cửa ải khó khăn hay không, nhớ tới chú mèo con bị suy dinh dưỡng kia, đúng là gần giống bộ dạng gầy ốm của thiếu niên đang ngồi bên cạnh cô.
"Chị..."
Hơi thở ấm áp phả vào bên tai cô, theo bản năng, thân thể Ninh Mông khẽ run lên một cái, cô quay đầu lại nhìn thì thấy khuôn mặt của thiếu niên đang gần trong gang tấc...
Thẩm Dạng hơi hơi cúi đầu, không biết từ khi nào đã đưa mặt sát vào cô, đôi mắt đen bình thản và trống rỗng, cậu nhìn thẳng vào cô, chuyên tâm vào một cách kỳ lạ, cậu cực kỳ bình thản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-phong-thai-cua-co-dau-roi/3316892/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.