Ninh Mông nhíu mày: "Anh muốn nói cái gì?"
"Mông Mông, chỉ có em là không giống." Đôi mày kiếm của Lãnh Vân Đình hạ xuống, lập tức trở thành đôi mắt đào hoa thon dài tràn ngập đa tình. Người khác mà không cẩn thận nhìn vào sẽ luân hãm vào ánh mắt ấy: "Chỉ có em, từ trước đến nay đều không có nhìn tôi lấy một lần."
Ninh Mông lại lùi ra phía sau một bước: "Xin hỏi, anh từng ở tại Đôn Hoàng sao?"
"Ý em là gì?"
"Vẽ vời nhiều."
Lãnh Vân Đình ngây người một giây.
Ninh Mông đi vòng qua anh ta, còn không lưu tình chút nào ném một câu: "Đối với đàn ông có da mỏng như anh, tôi không có hứng thú."
Lãnh Vân Đình nghe vậy thân thể bỗng cứng lại.
Giang trợ lý cẩn thận nhìn, suy nghĩ hỏi: "Tổng tài?"
"Gọi cho tôi người làm đẹp giỏi nhất!"
"Người làm đẹp?"
Mặt Lãnh Vân Đình như điêu khắc, cái mũi thẳng được ánh sáng chiếu tới có thêm phần sắc nét, người khác nhìn vào không rét vẫn run. Hai tròng mắt đen nhánh tựa như hồ sâu không đáy, nhìn không thể đoán được chính xác đang nghĩ gì, thần bí khó lường. Anh ta 'a' một tiếng, ngữ khí hùng hồn nói: "Tôi muốn kéo da."
Giang trợ lý: "......"
Ninh Mông cảm thấy may mắn, từ lúc về nhà đến giờ cô không còn thấy một cậu nhóc ngồi xổm trước cửa nhà mình nữa. Trong tiềm thức cô hơi sợ cậu nhóc ấy xuất hiện, mặc dù nhìn trên người cậu ta tích đầy vết thương nhưng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-phong-thai-cua-co-dau-roi/3316891/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.