🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Cuối cùng thì ngày Y Mặc cho ra mắt bản chính thức đã tới, trước một ngày này số lượng người đăng ký đã vươn lên con số gần năm trăm triệu người đăng ký, một con số thật sự rất ấn tượng.

Chỉ trong ngày đầu tiên thôi Y Mặc đã thu về tay mấy chục tỷ đồng, đến cả một người điềm tĩnh như Sở Tiêu cũng không nhịn được mà nở nụ cười.

Cuộc họp được mở ra mục đích là để tuyên dương mọi người đã vất vả vì thành quả ngày hôm nay, tiền lương tháng này không chỉ tăng gấp đôi mà cuối tháng còn được một cuộc đi du lịch khiến toàn bộ mọi người đều vô cùng phấn khích, hiệu suất trả lời bình luận với khắc phục game càng gia tăng đáng ke.

Trở về nhà Sở Tiêu thấy được Thẩm Á Lan đang cùng Sở Y Linh luyện tập đối chiến, Sở Tiêu ban đầu không muốn để Sở Y Linh tham gia vào khóa huấn luyện này nhưng Sở Y Linh kiên quyết muốn đề cao thể lực của bản thân nên Sở Tiêu không lại ngăn cản cô rèn luyện nữa.

Sau một tháng trải qua huấn luyện nghiêm ngặt của Sở Tiêu thì lúc này Thẩm Á Lan nhìn qua đã có chút cơ bắp, không còn kiểu tiểu thư chân yếu tay mềm nữa. Điều làm Sở Tiêu hài lòng chính là nỗ lực mà Thẩm Á Lan bỏ ra, cho dù mệt mỏi đến đâu thì Thẩm Á Lan cũng chưa từng than trách nửa lời, chưa từng từ bỏ dù là một lần.

"Á Lan, ngày mai cậu trở về Thẩm thị đi, mang theo toàn bộ tử sĩ mà gia tộc bồi dưỡng cho người thừa kế mang trở về đây. Mặc kệ ai ngăn cản thì cậu chỉ cần nhớ một điều, cậu là đứa con duy nhất của người thừa kế đời trước chính là ba cậu. Thẩm thị xưa nay cha truyền con nối, cậu là người thừa kế duy nhất không có ai khác ngoài cậu, tử sĩ quân đoàn kia cũng chỉ nghe theo mệnh lệnh của cậu, tự tin lên".

Nghe được lời khích lệ của Sở Tiêu để Thẩm Á Lan càng thêm quyết tâm mà gật đầu, cô cần phải trở về, cho dù không phải ngày mai thì cũng sẽ vào một ngày không xa, ngày mà cô ngồi lên vị trí gia chủ Thẩm gia kia, ngày mà cô đón người con gái khiến mình ngày nhớ đêm mong kia trở về.

Thẩm Á Lan đi lên lầu thu xếp quần áo dự tính rời đi ngay trong hôm nay.

Dưới sân tập, Sở Tiêu bất đắc dĩ nói với Sở Y Linh.

"Chị không cần phải cố gắng như vậy, em sẽ bảo vệ chị".

Khi đó Sở Y Linh chỉ lắc đầu cười



"Không, chị muốn có năng lực tự bảo vệ bản thân mình, không muốn lúc nào cũng làm gánh nặng cho em".

Trên thực tế Sở Y Linh không hề nói cho Sở Tiêu biết, mục đích thật sự của cô là muốn thân thể cường tráng hơn, ít nhất thì cô cũng không thê thảm đến mức bị ngất đi mấy lần liên tiếp như thế, nghĩ thôi đã đủ mất mặt.

Trong đêm Thẩm Á Lan đã trở về khu biệt thự xa hoa nhà Thẩm gia, vừa mới bước chân vào cô đã bị mấy người giữ cửa ngăn cản.

Không chút hoang mang Thẩm Á Lan chỉ liếc mắt xem thường mà không hề lên tiếng, một ánh mắt vậy mà lại khiến cho hai gã canh cửa kia cảm thấy run sợ, theo bản năng mà lùi về sau một bước nhường ra một lối đi cho Thẩm Á Lan.

Thẩm Á Lan cũng không so đo với họ mà đi thẳng vào bên trong, dựa theo hành lang bên phải mà đi vào con đường nhỏ, con đường này ngày xưa Thẩm Á Lan đã từng đi qua một lần, là lúc cùng ba của cô tiến đến đem ra một lượng lớn tử sĩ đoàn.

Không sai, tận sâu trong con đường này chính là nơi đóng quân của chi thế lực mạnh nhất Thẩm gia.

Khi trước mắt hiện lên ánh đèn sáng trói Thẩm Á Lan liền biết mình đã tới nơi, trước mắt cô là một khu đóng quân rộng lớn, không hề có nhà cửa mà chỉ có những túp lều được dựng sát vào nhau, thoạt nhìn chẳng khác gì khu doanh trại của binh sĩ thời xưa.

Nhìn những tử sĩ này khiến Thẩm Á Lan trong lòng gợi nhớ đến một vài lời mà ba cô từng nói trước kia.

Tử sĩ chung quy chỉ là những tấm bia đỡ đạn biết di chuyển mà thôi, hỏng thì sửa, không sửa được thì thay cái mới.

Qua đó thấy được tử sĩ trong mắt những người thừa kế đều chỉ là những con cờ được lựa chọn làm vật hy sinh, nhưng Thẩm Á Lan thì không cho là như vậy.

Tử sĩ thì thế nào, họ cũng là người, cũng biết suy nghĩ. Nếu không phải Thẩm gia đào tạo họ từ khi họ còn chưa hiểu biết gì về thế giới này thì liệu có ai lại đi cam tâm tình nguyện làm tử sĩ cho Thẩm gia kia chứ, do đó khi Thẩm Á Lan vừa bước chân vào khu đóng quân, trước ánh mắt khó hiểu của mấy chục ngàn tử sĩ. Thẩm Á Lan dõng dạc tuyên bố.



"Tử sĩ quân nghe đây. Tôi là Thẩm Á Lan là người thừa kế tiếp theo của Thẩm gia, nay tôi xuất hiện ở đây chính là muốn mang các người hướng tới một tương lai tốt đẹp hơn. Các người có muốn rời khỏi nơi tối tăm không thấy ánh mặt trời này không, có muốn tử sĩ quân ra mắt thế gian với cương vị người thủ hộ chứ không phải vật hy sinh không. Đi cùng tôi, với danh nghĩa là người thừa kế tôi không hứa cho các người một cuộc đời mà các người muốn nhưng tôi chắc chắn cho các người một địa vị xa xa vượt qua bất kỳ chi quân đội nào khác ở Thẩm gia này".

Sau vài giây yên tĩnh thì tiếng hoan hô vang lên rầm trời, tử sĩ quân với cương vị là chi quân đội bị xem như vật hy sinh, bọn họ đương nhiên cũng muốn được sống, muốn được đối xử công bằng, bọn họ rõ ràng so bất kỳ đội ngũ nào đều phải mạnh hơn rất nhiều, bọn họ mới là chi quân đội phải vào sinh ra tử với những nhiệm vụ khó khăn nhất, nhiều khi còn hy sinh hơn một vạn anh em chỉ để làm thú vui chết chóc cho mấy kẻ mà bọn họ còn chẳng biết là ai, là tử sĩ bọn họ không sợ chết, nhưng ít nhất cũng nên để họ được chết một cách quang minh chính đại, chết có giá trị có ý nghĩa.

Do đó hơn 50 ngàn quân đội tử sĩ đoàn đều đồng thanh hưởng ứng vị chủ nhân mới này, bọn họ xếp thành hàng dài nối đuôi nhau theo gót chân Thẩm Á Lan mà rời đi.

Khi ra khỏi con đường nhỏ đầy rẫy cây cối kia, không chỉ Thẩm Á Lan mà ngay cả những người lớn tuổi nhất trong tử sĩ đoàn cũng phải quay đầu lại nhìn xem nơi mà mình sống mấy chục năm kia, toàn bộ đều mang theo tâm tình oán giận và chờ mong về tương lai.

Đúng lúc này một đoàn người xuất hiện chặn lại bước chân của Thẩm Á Lan, người đến là Thẩm Phá chú ba của cô.

Thẩm Phá trong gia tộc cũng xem như có chút địa vị, nhất là con trai của hắn Thẩm Phá Lang chính là một alpha cấp A đỉnh cao, thừa hưởng mọi nét của ông nội thẩm thị Thẩm Phá Lang thân cao mét 9,từ nhỏ luyện thành mấy môn võ độc quyền của Thẩm thị, là một ngôi sao sáng khiến Thẩm Phá rất hài lòng, cũng vì lý do này mà Thẩm Phá luôn đối đầu với Thẩm Á Lan hòng giúp con của hắn ngồi lên vị trí gia chủ.

Nhưng đâu ngờ Thẩm Á Lan vậy mà rời đi có một tháng đã quay trở lại, còn định đem theo tử sĩ đoàn rời đi..

"Thẩm Á Lan mày đem tử sĩ đoàn đi đâu". Thẩm Phá không hề cho Thẩm Á Lan sắc mặt mà trực tiếp tỏ vẻ khinh thường hỏi.

Thẩm Á Lan cũng chẳng vì thái độ của hắn mà làm ra phản ứng, sau khi ra lệnh cho vài tên thuộc hạ chắn trước mặt mình tránh ra, cô với Thẩm Phá hai người bốn mắt nhìn nhau chằm chằm, sau một giây Thẩm Á Lan mới lên tiếng

"Tôi đưa họ đi đâu là quyền của tôi, suy cho cùng cho dù tôi có phế vật đến thế nào thì tôi cũng là người thừa kế hợp pháp duy nhất của Thẩm thị, trừ khi tôi chết bằng không con trai của ông cũng đừng hòng ngồi lên cái ghế gia chủ này. Người tới, dọn đường".

Nói xong tức thì một đội ngũ nhỏ gồm trăm thành viên tức tốc xông lên phía trước đem Thẩm Phá cùng vài người mà hắn mang theo toàn bộ quăng ngã ở một bên, Thẩm Á Lan thuận thế đi qua còn không thèm cho Thẩm Phán một cái liếc mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.