🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Em cũng thật biết tranh thủ thời cơ". Sở Y Linh khi ngồi trên xe rồi không nhịn được mà bật cười thành tiếng, mới đầu cô còn thấy lạ khi người phóng viên kia làm thế nào mà qua được tầng tầng lớp lớp bảo vệ để chạy đến đây nhưng sau khi suy nghĩ kỹ thì Sở Y Linh hiểu ra là do Sở Tiêu cố tình để lọt ra một chỗ trống, chỉ cần có một người thành công đi qua thì chỗ trống kia sẽ ngay lập tức bị phong bế lại.

Mục đích của Sở Tiêu hẳn là muốn thông qua truyền thông để truyền đạt việc Tương Lai và Sự Sống sẽ ra mắt bản chơi thử đi, thông qua chuyện này Sở Tiêu đỡ phải mở cuộc họp báo thay vào đó cô sẽ có thêm thời gian để lo nhiều chuyện hơn.

"Đi thôi, để ăn mừng hôm nay chúng ta tốt nghiệp, em mời chị đi ăn lẩu nhé. Trời lạnh thế này mà đi ăn lẩu thì đúng là hết bài".

"Được đó, chúng ta có thể rủ thêm Trần Ân với trưởng phòng Trịnh không, dù sao thời gian qua em bận học cũng chỉ có trưởng phòng Trịnh là không ngừng tăng ca về muộn. Chị nghe Trần Ân than thở rằng suốt tuần nay lão bà của cậu ấy toàn hơn 9 giờ tối mới về tới nhà , ăn tối tắm gội xong lại ngồi vào bàn làm việc đến gần sáng".

Sở Tiêu nghe vậy cũng bất ngờ không kém, không phải mọi chuyện đều ổn thỏa hết rồi sao, việc còn lại chỉ cần theo tiến độ mà làm thôi thì cần gì phải tăng ca như thế. Mang theo ý hoài nghi Sở Tiêu rất muốn gọi điện hỏi

Trịnh Doanh Nhi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng nghĩ mời họ đi ăn tiện thể hỏi luôn cũng không tệ.

Địa điểm hai người lựa chọn là nhà hàng lẩu nướng khá nổi tiếng, khi Sở Tiêu hai người ngồi vào bàn chưa bao lâu thì Trần Ân mấy người cũng đến.

Nhìn thấy Trịnh Doanh Nhi vẻ mặt phờ phạc hiện rõ sự mệt mỏi càng khiến Sở Tiêu thêm nghi ngờ, nhưng vì không muốn phá vỡ bầu không khí hài hòa này nên cô vẫn nhịn xuống lời muốn nói.

Sở Y Linh ngồi bên cạnh Sở Tiêu, hai người không còn sự ngăn cách bởi nguyên thân nữa nên cả hai đều rất tự nhiên, thậm chí Sở Tiêu còn không ít lần giở thói lưu manh mà ở dưới bàn lén lút sờ eo với vuốt ve chiếc đùi tinh tế của Sở Y Linh khiến Sở Y Linh sắc mặt phiếm hồng, mím môi trừng mắt Sở Tiêu không ít lần.

Mà mỗi lần như vậy Sở Y Linh chỉ nhận lại tiếng cười ha ha từ đối phương làm cô giận đến ngứa răng, giày cao gót nâng lên hung hăng giăm lên mũi giày thể thao của Sở Tiêu khiến cho người nào đó đang nhâm nhi ly trà giải nhiệt tức thì phun sạch ra ngoài, cũng may Sở Tiêu một giây trước khi phun ra đã quay mặt đi 20 độ bằng không

Trịnh Doanh Nhi hắn sẽ hứng trọn miếng trà này.

"Đ... đau... đau đó vợ à" Một tiếng vợ à thành công làm Sở Y Linh buông tha cho Sở Tiêu.



"Em vừa mới gọi chị là gì".

"Vợ.. vợ à"

"Nói lớn một chút, chị không nghe rõ".

Sở Tiêu vô ngữ chỉ đành nói lại lần nữa, lúc này Sở Y Linh mới vừa ý mà không truy cứu nữa.

Dùng bữa xong mới 8 giờ tối nên Sở Tiêu ngỏ ý mời mọi người cùng nhau đi dạo công viên một lát. Đứng trước trò chơi vòng đu quay của trẻ em vậy mà Sở Y Linh với Trần Ân lại nảy sinh hứng thú, hai người họ nhất quyết đòi chơi cho bằng được nên hai alpha nhà họ lựa chọn đứng bên ngoài vòng đu quay chờ.

"Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì". Sở Tiêu bất ngờ lên tiếng khiến Trịnh Doanh Nhi giật mình mà nhìn sang, biết thời điểm này không thể lại giấu diếm nên Trịnh Doanh Nhi thành thật khai báo.

"Không rõ là ai trong công ty đánh cắp dự án Tương Lai và Sự Sống đem giao cho Lăng thị, hiện giờ bên Lăng thị đang công kích nói chúng ta đánh cắp bản quyền game của họ. Còn đe dọa nếu chúng ta không từ bỏ Tương Lai và Sự Sống thì họ sẽ công khai cho thế giới biết chúng ta đánh cắp bản quyền game. Bọn họ đúng là bọn người vừa ăn cắp vừa la làng mà".

Sở Tiêu rơi vào trầm mặc, điều cô không hy vọng nhất vậy mà vẫn xảy ra. Quy tắc nhận người của cô trước nay chỉ có một chính là đã dùng người thì không nghi, còn đã nghi thì không dùng. Mà hiển nhiên toàn bộ thành viên trong Y Mặc đều là những nhân sự mà cô tin tưởng, thế mà lại xuất hiện một kẻ phản bội, bán đứng Y Mặc, bán đứng cô.

Sở Tiêu khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh hướng Trịnh Doanh Nhi nói.

"Cứ để họ công khai đi, sự tình càng lớn càng tốt. Cô cho rằng tôi không có phương án dự phòng cho tình huống này sao".

Trịnh Doanh Nhi hai mắt tức thì phát sáng, nói như vậy thì cô có thể yên tâm mà không cần thức trắng đêm tìm biện pháp giải quyết nữa rồi, Trịnh Doanh Nhi từng nghĩ đem chuyện này báo cho Sở Tiêu nhưng sợ việc này khiến Sở Tiêu không tập trung vào kỳ thi nên đành thôi, không ngờ Sở Tiêu sớm đã có phương án dự phòng từ trước.



"Chuyện trong công ty cô không cần bận tâm nữa, hãy tập trung cho trang viên Tuyết Trắng đi, tôi tin không quá mấy ngày nữa Lăng Trúc Nhiên sẽ liên lạc với tôi để mượn thêm tiền, đến lúc đó lại cần cô phí tâm sức nâng giá trang viên lên rồi".

"Chuyện này cứ giao cho tôi, so với việc đối phó Lăng Hạo Nhiên thì dự án trang viên này dễ xử lý hơn nhiều.

Sở Y Linh hai người rất nhanh đã quay trở lại, bọn họ hôm nay rất vui vẻ, vừa được đi ăn cùng người mình yêu lại được chơi trò chơi vui nhộn thế này.

Sở Y Linh hẹn Trần Ân lần sau lại cùng nhau đi chơi tiếp, cả hai tuy đi về hai hướng khác nhau nhưng trên mặt chưa từng giảm đi nụ cười.

"Chơi vui đến vậy sao". Sở Tiêu tò mò hỏi.

"Dĩ nhiên rồi, em thử chơi đi sẽ biết". Sở Y Linh trả lời.

"Thôi , em không thích mấy trò trẻ con".

Chỉ nghe Sở Y Linh hừ nhẹ một tiếng, sau đó khẽ dựa đầu vào vai Sở Tiêu mà chớp mắt. Nửa tháng đều chỉ tập trung vào học tập khiến cô cũng thấy có chút mệt mỏi, hôm nay cuối cùng cũng tốt nghiệp rồi, có thể thả lỏng một hồi.

"Chị thật là". Sở Tiêu bất đắc dĩ mà nhích thân đến gần Sở Y Linh để chị dựa dễ dàng hơn, tốc độ xe được nâng lên một ít rất nhanh đã về đến nhà. Mở cửa xe Sở Tiêu bế Sở Y Linh bước vào trước ánh mắt kỳ quái của mọi người trong nhà.

Chờ khi Sở Tiêu đi khuất tầm mắt thì họ mới xúm lại thảo luận với nhau.

"Xem đi, cuối cùng tiểu thư nhỏ cũng nhịn không được nữa muốn ăn tiểu thư lớn đúng không". Người nói là một bác gái phụ trách dọn dẹp trong nhà.

Đương nhiên không chỉ có một người nghĩ vậy mà hầu hết những người ở đây đều biết thân phận của hai người, đều biết giữa họ có mối quan hệ mập mờ, có điều do chưa công khai nên họ cũng không tiện xưng hô vì phu nhân như Đại Hùng mấy người kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.