Sở Tiêu trầm tư giây lát mới nói.
"Thẩm gia các cậu thiên hướng võ thuật, chờ kỳ thi này kết thúc cậu liền đến nhà tôi, tôi dậy cậu luyện võ, đến khi cậu đủ năng lực dùng nắm đấm uy hiếp những kẻ phản đối kia rồi thì khi đó vị trí gia chủ Thẩm gia chẳng còn ai xứng đáng hơn dòng chính là cậu".
Thẩm Á Lan đập tay xuống bàn hai mắt phát sáng, từ tận nội tâm phát ra sự khâm phục với Sở Tiêu. Hai người vừa đi vừa nói chuyện thêm vài câu mà không hề hay biết ở một góc nào đó Sở Y Linh đang nhìn chăm chú bóng lưng hai người.
Sở Tiêu vậy mà quên đón Sở Y Linh, đến khi ra đến cổng mới chợt nhớ ra mình quên gì đó, có điều khi nhớ ra hiển nhiên Sở Y Linh đã trưng vẻ mặt giận dỗi mà leo lên xe Trần Ân rời đi .
"Tại cậu đó, cứ kéo theo tôi nói luyên thuyên làm gì". Sở Tiêu vội mở cửa xe leo lên, Thẩm Á Lan thấy thế thì vẻ mặt mờ mịt tự hỏi.
"Tôi đã làm gì, tôi có làm gì đâu. Hai người thân nhau từ khi nào vậy, chẳng phải trước kia mỗi lần gặp mặt đều nói xấu nhau à, từ khi nào lại vội vã khi thấy đối phương giận dỗi thế kia".
Thẩm Á Lan tất nhiên không nắm rõ sự thay đổi giữa hai người, cô chỉ cho rằng Sở Tiêu lại lên kế hoạch gì đó để đối phó với Sở Y Linh nên hoàn toàn không thèm quan tâm, xoay người liền tiêu sái rời đi.
Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-omega-co-muu-do-voi-toi/3738772/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.