Liễu Hàn tỏ vẻ không hiểu, nếu Sở Tiêu đã biết nguyên do anh ta bán trang viên thì vì cái gì còn ra giá cao như vậy để mua lại.
Không để Liễu Hàn phải tự hỏi lâu lắm, Sở Tiêu đã lên tiếng giải thích cho anh ta.
"Tôi ghét Lăng gia, ghét loại thiếu gia không có năng lực lại thích ra vẻ như Lăng Hạo Nhiên nên tôi muốn tranh đoạt những thứ anh ta ưa thích, làm sao, lý do này chưa đủ thuyết phục à".
"Thuyết... dĩ nhiên thuyết phục rồi". Liễu Hàn sợ hãi vội gật đầu như gà mổ thóc, miệng thì đối đáp với Sở Tiêu nhưng ánh mắt thì như có như không luôn liếc về hướng đại Hùng.
Hai người cuối cùng ký kết hợp đồng hoàn mỹ, từ nay trang viên Tuyết Trắng thuộc quyền sở hữu của Sở Tiêu rồi.
Sở Tiêu trong lòng không ngừng vui vẻ, nắm trong tay trang viên Tuyết Trắng chuyện còn lại chỉ chờ anh em Lăng gia tranh giành đến ta chết ngươi sống nữa thôi, đến lúc đó không chỉ giá trị của trang viên tăng lên đáng kể mà cô còn có thể kiếm trác khối thứ từ tay lão cáo già Lăng Trầm Kha.
"Liễu tổng cứ ở lại dùng bữa đi, tôi có chuyện riêng cần phải về trước đây".
"Sở tổng cứ đi tự nhiên". Liễu Hàn tầm mắt chưa từng rời khỏi đại Hùng thật giống như một khi rời khỏi nhà hàng này thì họ sẽ vĩnh viễn không còn gặp lại nên anh ta cố gắng nhìn nhiều hơn một chút.
"Khụ đại Hùng này. Nếu anh không bận việc gì thì có thể ở lại trò chuyện với Liễu tổng, tôi thấy Liễu tổng có vẻ có nhiều thứ muốn nói với anh lắm đấy".
Tức thì hai mắt Liễu Hàn sáng quắc lên nhìn hướng Sở Tiêu, trong ánh mắt kia chứa đầy sự cảm kích từ nội tâm.
Đại Hùng không từ chối, tuy có phần không được tự nhiên nhưng chung quy anh ta vẫn đưa lại chìa khóa xe cho
Sở Tiêu, còn mình thì đi đến vị trí Sở Tiêu từng ngồi mà ngồi xuống, trước khi Sở Tiêu rời đi có nói vọng vào. "Liễu tổng khi nào xong việc thì nhờ anh đưa vệ sĩ của tôi trở về nhé".
Liễu Hàn giơ ngón cái tỏ ý chấp nhận, hai người nói gì đó Sở Tiêu không nghe rõ nhưng xem xét tình hình thì có vẻ hai người họ từng có mối quan hệ mập mờ trước đây.
Sở Tiêu lái xe một mạch trở về nhà, lúc này vẫn còn sớm chưa đến mười giờ nữa nên phòng khách vẫn sáng đèn,
Sở Tiêu thấy được Sở Y Linh đang ngồi trên ghế sofa xem tivi nên cô bước đến ngồi gần chị.
"Em về rồi à". Hơi ghé sát người Sở Tiêu, Sở Y Linh lộ rõ vẻ buồn ngủ mà dựa vào vai Sở Tiêu ngáp dài.
"Em không uống rượu sao, trên người em chị không ngửi được mùi rượu".
"Em chỉ uống tách trà thôi, hương vị trà thơm mát làm em nhớ đến chị".
"Dẻo miệng, chị thơm đến vậy sao".
"Đương nhiên rồi, hương vị của chị là thứ em yêu thích nhất"'.
Sở Y Linh hài lòng cười, do cả ngày nay nhàn dỗi nên Sở Y Linh có phần buồn ngủ rồi, cô dựa vào vai Sở Tiêu không lau lắm liền đã ngủ thiếp đi, Sở Tiêu thuận thế ngả người về sau thành công để Sở Y Linh ngã vào trong lòng ngực mình, ôm thân ảnh mềm mại của đối phương vào lòng, Sở Tiêu có loại cảm giác không muốn rời xa.
Sở Y Linh không rõ mình là thế nào lên tới trên phòng ngủ, lúc tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau, giờ này Sở Tiêu sớm đã đến công ty rồi.
Sở Y Linh có phần tiếc nuối khi không kịp chào buổi sáng với Sở Tiêu một tiếng.
Công ty game của Sở Tiêu có tên là Y Mặc, nó là do Sở Tiêu suy nghĩ một hồi mới chọn ra tới, chữ Mặc lấy trong tên Sở Mặc Tiêu của cô, còn chữ Y là lấy một chữ trong tên Sở Y Linh.
Khi Sở Tiêu đến thì tất cả nhân viên đều đã đến đông đủ, đang vừa nhâm nhi ly cà phê trên tay vừa thao tác trên màn hình máy tính, khi họ thấy được Sở Tiêu từ bên ngoài đi đến liền vội để đồ trên tay qua một bên mà đứng lên, thái độ hết sức tôn kính.
"Mọi người đến sớm vậy, còn hai mươi phút nữa mới đến giờ làm việc mà".
"Bọn họ muốn xem xét lại bản báo cáo của mình để tránh sai sót nên cố tình đến sớm hơn đó". Trịnh Doanh Nhi đưa cho Sở Tiêu một sấp tài liệu so hôm qua còn muốn nhiều hơn.
Tiếp lấy văn kiện Sở Tiêu không vội mở ra xem mà chỉ nói.
"Thời gian vẫn còn sớm mọi người gọi chút đồ ăn nhanh dùng bữa sáng đi, để bụng đói như vậy làm việc cũng không hơn tiến độ đâu, ngược lại sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe. Tôi muốn là thái độ tập trung làm việc để khai thác tiềm năng tận sâu trong mỗi người chứ không cần các người bán mạng làm việc. Bữa sáng này cứ tự do chọn món, tôi mời. Trưởng phòng Trịnh, cô theo tôi vào văn phòng một lát".
Trịnh Doanh Nhi gật đầu đi theo, còn lại hơn ba mươi nhân viên thì hai mắt long lanh cảm động chưa được ba giây liền xúm lại với nhau bắt đầu chọn món mình yêu thích.
Trong phòng làm việc Sở Tiêu để sấp văn kiện qua một bên, còn cô thì lấy từ túi xách của mình ra một bản tài liệu đưa cho Trịnh Doanh Nhi nói.
"Trang viên bất động sản của Liễu thị hiện tại là đã chuyển nhượng lại cho tôi, từ giờ nếu bên Lăng gia có gọi điện hẹn gặp để hợp tác mua lại trang viên này thì cô thay mặt tôi đi bàn chuyện, suy cho cùng Lăng gia không ai biết thân phận của cô".
"Nhanh như vậy sếp đã thu mua được trang viên Tuyết Trắng rồi sao". Trịnh Doanh Nhi có vẻ bất ngờ.
"Chút chuyện nhỏ mà thôi. Trong đây tôi có nêu ra ưu điểm của trang viên Tuyết Trắng lên đến mức tuyệt đối rồi, ước tính giá trị không thấp hơn bảy trăm vạn đâu. Nhưng cô biết đấy, người muốn mua trang viên này không chỉ có Lăng Hạo Nhiên nên tôi dự tính trang viên này có thể đạt giá trị hơn ngàn tỷ... cô hiểu ý tôi sao".
"Tôi hiểu mà, chẳng trách cô lại muốn gặp tên nhị thiếu gia họ Lăng kia, nguyên lai là tưởng để trai cò đánh nhau còn mình thì ngư ông đắc lợi. Nham hiểm, quả là nham hiểm".
"Cô nói gì cơ".
"Không , ý tôi là thông minh , sếp quả là thông minh"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]