“Dạ Trầm Nhạc!”
Thời điểm mũi kiếm lao tới, một tiếng kêu thất thanh vang lên, Dạ Trầm Nhạc giật mình trừng mắt, lợi kiếm đang lao tới cũng bị hắn thất thần mà rơi xuống trên mặt đất, ánh mắt hắn nhìn về phương hướng phát ra âm thanh.
Chỉ thấy Hàn Vân Nhược bị hắn coi là đã chết lúc này đang đứng trước mắt hắn.
Lúc này, nàng một thân huyết y đỏ thẫm, sắc mặt tái nhợt không có chút máu nào, trong mắt nàng ẩn ẩn hoảng hốt tức giận nhìn hắn, giống như đang trách cứ hắn vì sao lại làm ra hành vi ngu ngốc như vậy.
Dạ Trầm Nhạc ngẩn người hồi lâu, rốt cuộc mới ngập ngừng nói:
“Nàng… A Nhược?” Hắn cảm nhận được khí tức quen thuộc trên người nàng, bất quá nghĩ tới một màn phía trước, hắn vẫn không nhịn được mà chần chừ.
Hàn Vân Nhược tức giận trừng mắt: “Không phải ta thì là kẻ nào?”
“Là nàng!” Dạ Trầm Nhạc lúc này mới thật sự tin tưởng, A Nhược của hắn chính là như vậy, có đôi khi ôn nhu, có đôi khi giận dỗi, có đôi khi tươi cười, nàng luôn có thật nhiều sắc thái cảm xúc, giống như trời sinh bù lại lạnh nhạt trong tính cách hắn.
Hàn Vân Nhược chưa kịp lên tiếng, một thân bạch y nam tử đã hướng nàng phi thân mà tới, lập tức đem nàng ôm vào trong ngực, chỉ hận không thể khảm nàng vào chính mình thân thể.
Nàng nghe thấy nam nhân lẩm bẩm:
“Nàng còn sống… Nàng rốt cuộc còn sống…”
Giọng nói của hắn mang theo chút run
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-nu-phu-van/2418072/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.