Mấy ngày hôm sau, Tử Yên dường như bị trầm cảm. Không muốn đối mặt với ai, cô ấy lúc nào cũng cảm thấy bản thân mình thật kinh tởm, thật dơ bẩn.
Có nhiều lần Lãnh Quân đứng trước cửa tâm sự với cô, cô ấy cũng không mở cửa, không trả lời. Nhưng anh ta vẫn cố chấp, ngày nào sau khi xong việc cũng đến trước cửa phòng cô, dựa lưng vào đấy. Kể lại quá trình bản thân lớn lên, mặc cô có nghe hay không anh ta vẫn kể.
Hôm nay cũng vậy, anh ấy sau khi xong việc ở sòng bạc liền đến trước cửa phòng cô. Nhưng mà, hôm nay anh ta lại uống đến say rồi.
Mặt mũi cũng đỏ hết cả lên, vẫn như mọi hôm. Toàn là những chuyện trên trời dưới đất đủ kiểu. Anh ta luyên thuyên một mình.
" Tử Yên, cô không ra ngoài không sợ đói chết à. Ra ngoài đây đi, không nhìn thấy cô đấu khẩu với tôi, tôi thật sự rất khó chịu đấy. Tôi muốn nhìn thấy cô lắm rồi mở cửa đi Tử Yên!"
Trong phòng vẫn không truyền đến âm thanh nào, cũng không có động tĩnh gì. Lãnh Quân ngồi bệt dưới sàn, dựa lưng vào cửa. Anh ta đột nhiên thở dài. Rồi lại lảm nhảm một mình.
" đâu phải một mình cô có quá khứ không tốt chứ, nếu có quá khứ tốt chúng ta đâu ở đây. Nếu có phép màu, tôi sẽ quay ngược thời gian. Bước đến cứu bản thân, rồi cứu cô. Bởi vì thế giới này, thật sự rất đáng sợ, rất nguy hiểm. Không biết chừng ngày nào đó cô sẽ không nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-hac-bang-vo-tinh/2848126/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.