Đông Phương Minh Huệ và Lam Tinh Mộng chung sống rất hòa thuận.
Buổi sáng, Lam Tinh Mộng dùng cành gõ gọi nàng dậy, nhưng mười lần chỉ thành công một.
Khi nàng tỉnh dậy sẽ tưới nước, xới đất cho nó, sau đó đi đến Bách Chi Viên, bắt đầu một ngày làm việc mới.
Trong lúc nàng không hề hay biết, trong Bách Chi Viên đột nhiên có thêm rất nhiều d.ư.ợ.c đồng.
Vừa đến nơi, nàng liền thấy hơn mười người vây nhau ríu rít bàn tán gì đó, vì có thêm họ, không khí trong Bách Chi Viên náo nhiệt hơn hẳn.
Nàng lập tức chạy đến bên quản sự, tò mò chỉ vào họ:
“Sư huynh, họ cũng đến làm d.ư.ợ.c đồng à? Vậy hôm nay chúng ta còn tiếp tục thu sương mai không?”
“Đương nhiên là phải, sương mai là thứ không thể thiếu để điều chế linh dược.”
Đông Phương Minh Huệ chỉ vào nhóm người kia:
“Họ cũng phải làm sao?”
Quản sự kéo nàng sang một bên:
“Đợt tuyển sinh của Dược viện lần này đã hoàn toàn kết thúc, đây đều là những người bị loại ở vòng cuối cùng, họ không muốn rời đi, nên được phân đến đây.”
Đông Phương Minh Huệ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Dược viện có vị trí cực kỳ quan trọng trong Hoàng Gia học viện, nhưng số lượng d.ư.ợ.c sư ở đại lục Thất Sắc lại khá ít.
Có lẽ những người đến ứng thí kia nghĩ rằng chỉ cần ở lại trong viện, tương lai chắc sẽ có cơ hội gây dựng tên tuổi, nên họ đều xin làm d.ư.ợ.c đồng.
Không lâu sau, Từ d.ư.ợ.c sư đến, mọi người thấy nàng như chuột thấy mèo, nhanh chóng xếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-dai-nhan-ta-sai-roi/5198244/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.