Bên ngoài, Tư Đồ Hạo kinh hãi ngẩng đầu nhìn trời.
Lúc này, trên bầu trời xuất hiện một cơn lốc xoáy mạnh mẽ, như đang hình thành thứ gì đó.
“Linh bảo xuất thế mới có dị tượng thế này. Mau đi xem là ở đâu?”
Hắn ra lệnh, sau đó tiếp tục canh gác ngoài viện, đi tới đi lui đầy lo lắng.
Cây đại thụ trong sân đổ ập xuống đất, phần lớn những nhánh gai rơi xuống, gãy thành nhiều đoạn.
Chất lỏng màu xanh văng tung tóe khắp nơi, tạo nên một khung cảnh hoang tàn, kinh hãi.
Một luồng sáng lóe lên trong vòng xoáy giữa không trung, tia sét to cỡ đùi của năm người đang chuẩn bị giáng xuống.
“Cố… cố chịu đựng.”
Tiểu Sắc không kịp dặn dò gì thêm, liền đem toàn bộ linh lực trong người truyền hết cho Lam Tinh Mộng, giúp nó một tay.
“Ôi… đau quá.”
Lam Tinh Mộng chưa từng trải qua loại đau đớn này.
Cảm giác như từng cành cây đều bị gãy vụn, bị nghiền nát, rồi lại mọc ra lần nữa, rồi lại gãy nát, cứ lặp đi lặp lại như thế, quả thực là sống không bằng c.h.ế.t.
Lôi điện trên trời mới giáng xuống được nửa đường thì đột nhiên biến mất.
Bầu trời lại trong sáng trở lại, làn mây xanh biếc, như thể mọi dị tượng vừa rồi chưa từng xảy ra.
Vòng xoáy linh lực trong sân cũng biến mất, không còn dấu vết.
Khi Đông Phương Minh Huệ mở mắt ra, mặt đất xung quanh vô cùng hỗn loạn, Tiểu Sắc cũng đã biến mất.
“Huệ Huệ.”
Một bé trai tầm năm sáu tuổi nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối của nàng, nở một nụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-dai-nhan-ta-sai-roi/5198243/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.