Dược liệu trên ngọn núi phía sau Dược viện có diện tích khoảng vài nghìn mẫu, nhưng họ chỉ mới đi xem khu vực ngoài cùng, muốn vào sâu hơn cần phải có ngọc bài do Dược viện cấp.
Đông Phương Minh Huệ cảm nhận được mùi linh d.ư.ợ.c nồng nặc tỏa ra từ vườn dược, không khỏi bị thu hút, nàng muốn ở lại mãi, chẳng muốn rời đi.
Không biết Tư Đồ Hạo đã thuyết phục viện trưởng Dược viện thế nào, nhưng viện trưởng đã trực tiếp chỉ thị cho các sư huynh trong học viện cử cô đến trông coi vườn dược.
Tuy nhiên, vườn d.ư.ợ.c này không giống với vườn d.ư.ợ.c trong truyện.
Bởi Dược viện là khu vực trọng điểm của toàn Hoàng Gia học viện, thường có người từ các viện khác đến xin linh dược.
Vì vậy, viện trưởng đặc biệt phân ra một khu vườn nhỏ để trồng d.ư.ợ.c phụ trợ cho các học viên, Đông Phương Minh Huệ là một trong những d.ư.ợ.c đồng của khu vườn này.
Tư Đồ Hạo kéo nàng qua một bên, nhỏ giọng nói:
“Ngươi đừng xem thường d.ư.ợ.c đồng ở đây, nhiều d.ư.ợ.c sĩ đều bắt đầu từ vị trí này.
Chỉ cần ngươi làm tốt, ta sẽ giúp ngươi nói vài lời tốt đẹp với viện trưởng, cứ yên tâm ở lại đây đi.”
Dược đồng là một vị trí cực kỳ khiêm tốn trong viện, nhưng Đông Phương Uyển Ngọc lại rất hài lòng:
“Bảo trọng nhé, đợi ta xử lý xong mọi chuyện, ta sẽ đến thăm ngươi.”
Được làm d.ư.ợ.c đồng và tiếp xúc trực tiếp với nhiều loại d.ư.ợ.c liệu nhế này, Đông Phương Minh Huệ không thể mong gì hơn.
Ngay hôm đó, nàng đã nhận phòng tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-dai-nhan-ta-sai-roi/5198236/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.