Lam Tinh Mộng vẫy nhẹ cành gai, trông có vẻ rất vui, nhưng khi chạm vào nàng, nó lại hoảng hốt rụt nhánh cây về.
Đông Phương Minh Huệ khẽ vỗ thân cây, mân mê mấy chiếc gai:
“Ngươi nghỉ ngơi đi, ngày mai ta lại đến thăm.”
Lam Tinh Mộng lập tức ủ rũ, rõ ràng là không vui.
Đợi đến khi nàng gần ra khỏi sân, Lam Tinh Mộng mới cất giọng non nớt hỏi:
“Ngươi giận ta sao?”
“Giận gì chứ? Sao ngươi lại nghĩ thế?”
Nàng nghi hoặc.
Lam Tinh Mộng vung cành gai còn dính m.á.u ra trước mặt nàng:
“Vừa rồi ta lỡ làm ngươi bị thương…”
Trước đây, mỗi khi có người bị thương trong sân, họ đều phát điên lên tấn công nó, khiến nó gãy cành, chảy nhựa.
Vì vậy, nó cảm thấy sợ và ghét con người.
“Không đâu, ngươi đâu có cố ý.”
Đông Phương Minh Huệ nhẹ nhàng xoa cành cây.
Nàng từng tiếp xúc với nhiều loại thực vật nên hiểu rõ, khi cây dùng cành lá chạm vào người, đó là biểu hiện thân mật chứ không phải tấn công.
Thực vật vốn đơn thuần, hiếm khi chủ động hại ai, trừ khi cảm thấy bị đe dọa.
Lam Tinh Mộng khẽ rung lên như làm nũng:
“Ngươi xoa ta thêm chút nữa được không? Ta thích lắm.”
Đông Phương Minh Huệ dỗ dành nó hồi lâu, giảng giải cho nó đủ điều, nó mới chịu để nàng đi.
Tư Đồ Hạo lo rằng nàng sẽ bị Lam Tinh Mộng nuốt mất, nên trốn ngoài tường rình xem.
Không ngờ, cảnh tượng “máu me” chẳng xảy ra, trước mắt lại là một khung cảnh vô cùng ấm áp.
Nàng ngồi cạnh thân cây, mỉm cười vuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-dai-nhan-ta-sai-roi/5198235/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.