Ngày hôm sau, bầu trời trong xanh không có lấy một bóng mây.
Đông Phương Uyển Ngọc dậy thật sớm, cảm thấy trên người hơi ngứa, liền nhẹ nhàng gãi hai cái, không ngờ chỉ hai cái đó, vết thương vừa mọc da non liền bong ra, để lộ lớp da thịt mới hồng hào bên dưới.
Khi đưa tay chạm vào vết thương thêm lần nữa, nàng không còn cảm thấy chút đau đớn nào.
Nàng cầm lọ t.h.u.ố.c mà hôm qua Đông Phương Minh Huệ thoa cho mình còn sót lại, nhẹ nhàng đưa lên mũi ngửi.
“Thuốc này cũng khá hiệu nghiệm đấy.”
Đông Phương Minh Huệ ra bờ sông múc ít nước, quay về đã không thấy nữ chủ đại nhân đâu.
Nàng lấy hai tấm da thú hôm qua dùng dây cỏ buộc lại, sau đó dùng bốn đoạn cây cố định bốn góc, dựng lên một khoảng che nho nhỏ cho đám thảo d.ư.ợ.c trước cửa hang.
Làm xong tất cả những việc đó, nàng khoác túi hành lý lên vai, đi ra ngoài.
Từ khi rời khỏi phủ đến nay, Đông Phương Minh Huệ vẫn luôn dùng linh lực yếu ớt của mình để truyền cảm xúc cho hoa cỏ xung quanh.
Có lẽ vì dùng linh lực quá thường xuyên, nàng mơ hồ cảm thấy cảnh giới Linh giả bậc hai của mình đã có dấu hiệu sắp đột phá.
Đó là chuyện tốt.
Nhưng nàng không định nói với nữ chủ đại nhân.
Cả thế giới này...
Không, nói đúng hơn là trong quyển sách này, đều lấy huyền huyễn làm chủ, lấy võ vi tôn.
Đa phần mọi người đều có thể thức tỉnh linh lực của riêng mình.
Trẻ con như nàng, nếu thức tỉnh trước mười tuổi, thường được gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chu-dai-nhan-ta-sai-roi/5198222/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.