Đúng, có lẽ tôi là một người tầm thường, trong suy nghĩ của tôi.
Tôi tin rằng, ai cũng có một câu chuyện, tình tiết do họ tự dẫn dắt, nếu đó là một câu chuyện tình cảm, vậy khi bạn gặp được nửa kia, nó sẽ thành một cuốn truyện. Còn lại thì dựa vào hành động của bạn, nó sẽ quyết định tất cả, ví dụ, nếu đó là một câu chuyện ngược, chẳng phải tình tiết đều do nhân vật quyết định sao?
Những cuốn truyện mà chúng ta đọc, liệu có phải đó chính là một nơi khác, và mọi người ở một nơi khác viết nên nơi này?
Tôi không biết, liệu có phải suy nghĩ của tôi quá viển vông?
Nhưng có đôi lúc, tôi không cho rằng như vậy.
Khi mọi người xung quanh tôi đầu rất đặc biệt. Hoặc không?
Tôi không biết, và có lẽ tôi không nên biết?
Theo tôi, chẳng gia đình nào là bình thường cả, ngay cả một gia đình hạnh phúc, cha mẹ tầm thường, con tầm thường, hay ngay cả khi bọn họ không được hạnh phúc. Có đôi lúc tôi nghĩ, bị ổi và đáng khinh là chuyện thường tình, nhưng thật sự quá... Không tốt rồi chứ?
Nếu bann nghĩ mọi việc theo hướng tốt, thì có phải bạn sẽ không phòng đến trường hợp tất cả đột nhiên lật ngược?
Chẳng ai có thể suy nghĩ hết tất cả trường hợp đột nhiên xảy ra cả.
Tôi cũng đặc biệt, đúng không?
Không, không ai là tầm thường cả.
Nhưng, tôi cũng tầm thường, nhưng tôi cũng đặc biệt.
Có lẽ nếu bạn cảm thấy mình tầm thường, thì bạn vẫn chưa bắt đầu câu chuyện của mình.
Tôi tin, tất cả,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-tam-thuong/121283/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.