Trà Trà động tác cứng đờ.
Tựa hồ cũng ý thức được chuyện này.
Không thể để Giang Ly Hoán biết cô có không gian.
Cô nghiêng đầu, chỉ thấy Giang Ly Hoán đang cúi đầu nhìn chằm chằm vào túi của cô, rõ ràng mang theo vài phần nghi hoặc.
Tiểu cô nương đôi mắt đen lúng liếng xoay chuyển, đặt đồ ăn vặt xuống.
Nhìn hắn.
"Giang Ly Hoán? Tôi làm ảo thuật cho cậu xem!"
Thất Thất, 【......】 ký chủ nhà nó thật đúng là một đứa bé lanh lợi.
Thiếu niên nhướng mày, trên mặt mang theo vài phần tò mò, "Được, cậu muốn làm ảo thuật gì?"
Trà Trà vỗ vỗ túi, khuôn mặt nhỏ tràn đầy đắc ý.
"Tôi biểu diễn làm điện thoại biến mất cho cậu xem."
Giang Ly Hoán rất tò mò, trên mặt nhiều vài phần ý cười.
"Vừa mới bắt đầu liền lợi hại như vậy sao?"
Trà Trà xua xua tay, "Không có khó, một chút cũng không khó!"
Cô vỗ vỗ túi.
Sau đó, hướng về phía Giang Ly Hoán cười thần bí.
"Mở to hai mắt nga!"
Giây tiếp theo, tay nhỏ của Trà Trà trực tiếp duỗi qua, nắm lấy ngón tay hắn, đưa vào trong túi của cô.
Giang Ly Hoán ánh mắt lóe lóe, rũ mắt, lông mi dài che khuất cảm xúc của hắn, thẳng đến khi bên tai truyền đến giọng nói mềm mại của tiểu cô nương.
"Thế nào? Có tìm được điện thoại hay không nga!"
Trong túi rỗng tuếch, điện thoại xác xác thật không có ở bên trong.
"Rất lợi hại." Hắn lại khen một câu, tuy rằng không biết tiểu cô nương là như thế nào lại làm được, nhưng xác thật rất lợi hại.
Trà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-du-ngot-ngao/991959/chuong-382.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.