Lão gia tử nhìn thấy cô, trong nháy mắt trên mặt nhiều hơn vài phần ý cười.
"Trà Trà dậy rất sớm a."
Trà Trà ngượng ngùng cúi đầu, "......Các người sớm hơn."
Cô còn tưởng rằng mình đã dậy thật sớm, kết quả...... Cô lại là người dậy trễ nhất.
"Mau tới đây ăn cơm." Lão gia tử hướng về phía cô vẫy tay, vẻ mặt đầy hòa ái.
Ngay sau đó, lại bắt đầu đem tầm mắt phóng tới trên người Giang Ly Hoán.
"A Hoán, về sau mọi chuyện của Trà Trà ở trong trường học, liền giao cho cháu phụ trách, cháu phải hảo hào chiếu cố Trà Trà, đừng để con bé bị khi dễ."
Cuối cùng, lại bổ sung thêm một câu, "Đương nhiên, cháu cũng không được khi dễ con bé!"
Thiếu niên không ngẩng đầu, chuyên chú ăn cơm sáng của mình, phảng phất xung quanh không có một bóng người.
Lão gia tử không vội cũng không tức, bởi vì, loại thái độ này ông sớm đã thành thói quen.
Sau khi Trà Trà ngồi xuống.
Lão gia tử bỗng nhiên cười đến cao thâm khó đoán.
Quản gia bên cạnh ho nhẹ hai tiếng, lão gia tử lúc này mới thu lại cảm xúc.
Trà Trà, "......" Tổng cảm thấy lão gia tử có chút quái quái, nhưng lại không có chứng cứ......
"Đúng rồi, A Hoán, buổi sáng hôm nay ta nhận được tin của chú nhỏ cháu, chú nhỏ cháu để ta ra nước ngoài chơi mấy ngày, ta suy nghĩ một chút đi, mấy năm nay ta cũng không có đi du lịch.
Vừa vặn, liền thừa cơ hội lần này, ra nước ngoài dạo vài vòng, giải sầu.
Trong khoảng thời gian ta không có ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nu-chinh-khong-du-ngot-ngao/991930/chuong-353.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.